Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất sợ mùi gà nướng quá nặng, mang vào trong phòng ăn thì không ổn, nên tìm cái ghế dài dưới tầng chỗ hồ nhân tạo, ngồi xuống ăn cùng Chu Lâm.
Nhị Nhị bị buộc ở thân cây bên cạnh, ngửi mùi mà chảy nước miếng.
Lúc này đây mặt trời đã sắp lặn, ẩn sau những đám mây, ánh đỏ một chiếu xuống cả một hồ nước, bên hồ có không ít người cao tuổi đang tản bộ, rìu nhau chậm rãi đi.
Mạnh Nhất vừa nhìn vừa ăn đồ ăn trong tay, tâm trạng hiếm khi được bình tĩnh.
Chu Lâm nói với Mạnh Nhất: "Sàn của nhà cậu làm xong rồi, hai ngày này lúc cậu không ở thì tôi đã mở hết cửa sổ ra, nếu tuần sau cậu về thì có thể ở luôn."
"Tôi không có ý muốn đuổi cậu đi." Chu Lâm bổ sung thêm, "Nếu cậu muốn ở nhà tôi tiếp thì cũng không thành vấn đề."
Động tác nhai nuốt của Mạnh Nhất chậm lại, hàm hồ mà trả lời một câu: "Chuyện đấy nói sau."
Chu Lâm biết cậu đang lo lắng gì, an ủi nói: "Cậu đừng nghĩ quá nhiều, bà sẽ không sao đâu."
Mạnh Nhất gật gật đầu nói: "Ừm."
Chu Lâm nói: "Cậu biết không, buổi tối hai hôm nay lúc tôi livestream, các fan của cậu cứ tới phòng livestream của tôi hỏi han suốt thôi."
"Hỏi gì?"
"Họ bảo từ ngày sinh nhật thì cậu không còn đăng gì lên Weibo, chẳng khác nào đang biến mất, hỏi tôi liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không."
"Thế anh nói như nào?"
"Tôi nói tôi giấu cậu đi rồi, đợi tới khi tôi có mười vạn fan mới thả cậu ra."
Mạnh Nhất cười: "Bây giờ anh có bao nhiêu fan rồi?"
"Tám vạn." Chu Lâm nói, "Hôm qua tôi mua camera chuyên dụng cho livestream, có công năng làm mịn da với filter, đêm nay lúc livestream thì dùng, chắc có thể thu hút thêm một đợt fan nữa."
Mạnh Nhất nói: "Vốn anh đã rất đẹp trai rồi mà, không cần thêm filter đâu."
Chu Lâm vừa nghe: "Oke, không thêm thì không thêm."
Hai người ăn xong gà nướng, Chu Lâm đút cho Nhị Nhị bánh mì vụn còn dư lại trong túi, sau đó gửi nó ở toà phía trước, cùng Mạnh Nhất lên tầng.
Đi ra từ thang máy, Mạnh Nhất vừa nhìn đã thấy bà đang ở ngòi cửa cùng vài người chăm sóc, lòng Mạnh Nhất "Lộp bộp" vài tiếng.
"Mạnh tiên sinh trở lại rồi!" Một người chăm sóc trong nhóm đó chạy tới nói, "Bà anh tỉnh rồi!"
Đôi mắt Mạnh Nhất lập tức sáng lên, gấp không chờ nổi đi về phòng, kết quả bị người chăm sóc cản lại.
Người chăm sóc thật cẩn thận mà châm chước tìm từ: "Mạnh tiên sinh, thường thì những loại tình huống này, có khả năng là……"
Người chăm sóc dừng một chút, không nói rõ ràng, chỉ nói cho cậu rằng: "Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."
Mạnh Nhất nghe xong hơi hoảng hốt, ánh sáng trong mắt lập tức tối dần.
Chu Lâm đi đến bên người cậu, vỗ vỗ vai cậu, nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi."
Mạnh Nhất chậm rãi gật gật đầu, thở sâu, đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng không bật đèn, ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đúng lúc chiếu vào đầu giường của bà, ấm áp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!