Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Chu Lâm kéo Mạnh Nhất về.
Trạng thái của Mạnh Nhất trông rất không ổn, ánh mắt trống rỗng, cũng không nói lời nào, Chu Lâm lo lắng: "Tôi gọi điện cho cậu mà cậu không nghe, làm tôi nghĩ có khi cậu gặp chuyện gì ngoài ý muốn."
Mạnh Nhất lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao."
Chu Lâm thấy Mạnh Nhất có vẻ không muốn nói nhiều, cũng không hỏi thêm, chỉ là nghiêng nghiêng ô trong tay về hướng Mạnh Nhất.
Hai người im lặng mà đi cùng nhau một đoạn, khi đã đến toà nhà, ven đường đột nhiên truyền đến tiếng "ư ử".
Chu Lâm thính tai, lập tức dừng chân nói: "Hửm, hình như có mèo kêu."
Mạnh Nhất lấy lại tinh thần, hỏi: "Ở đâu?"
Chu Lâm đưa ô vào tay Mạnh Nhất, mở đèn flash của điện thoại, chạy tới ven đường tìm.
Kết quả tìm được một con cún con trong thùng rác.
Cún con chắc vừa mới được sinh, cái đầu không lớn hơn tay Chu Lâm là bao, lông thưa thớt, trên người bốc mùi thối của thùng rác.
Chu Lâm nâng cún con trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Mạnh Nhất cho cậu nhìn: "Có thể là chó nhà ai sinh nhiều quá, không thể nuôi nên bỏ."
Mạnh Nhất vừa nghe, lông mày lập tức nheo lại thành hình chữ bát ().
"Hay chúng ta mang về nhé." Chu Lâm nói.
Mạnh Nhất dứt khoát gật đầu.
Về đến nhà Chu Lâm sợ Mạnh Nhất bị cảm lạnh, để cậu vào phòng tắm tắm trước, hắn thì ôm theo cún con cho ra chậu rửa.
Sau khi Mạnh Nhất tắm rửa xong thì đi ra ngoài, cún con đã được rửa sạch sẽ, có thể thấy rõ màu lông trắng vàng đan xen.
Chu Lâm đặt cún con lên sàn nhà, Mạnh Nhất ngồi xổm xuống nhìn cùng hắn.
Có thể do cún con sợ người lạ, hai đôi mắt tròn xoe trợn trừng, đảo qua đảo lại mà nhìn chằm chằm hai người, trong miệng kêu "ư ử", như đăng uy hiếp bọn họ không được tới gần.
Mạnh Nhất vươn ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, hỏi Chu Lâm: "Anh định nuôi nó à?"
"Đúng vậy, không thì sao bây giờ, nó đáng thương thế mà."
Mạnh Nhất nói: "Thế anh đặt cho nó cái tên đi."
Chu Lâm nghĩ nghĩ, rất có văn hóa mà nói: "Tôi tên Lâm (đồng âm với linh-0), cậu tên Nhất (1), thế gọi nó là Nhị (2) đi."
Mạnh Nhất không có ý kiến gì, gọi cún con: "Nhị Nhị."
Cún con quỳ rạp trên mặt đất, tuyệt vọng mà kêu một tiếng "Ngao".
Chu Lâm tự nhận là mình đặt tên rất đúng tiêu chuẩn, đắc chí mà nhìn về phía Mạnh Nhất, muốn được khích lệ.
Nhưng Mạnh Nhất cũng không để ý đến hắn, mắt không chớp mà nhìn cún con, trong ánh mắt có một sự dịu dàng khó nói bằng lời.
Đột nhiên Chu Lâm hơi hoảng hốt, cảm giác Mạnh Nhất có vẻ không giống với ngày thường.
"Cậu rất thích à?" Chu Lâm hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!