Chương 2: (Vô Đề)

Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Chu Lâm hơi chấn động một chút, tới khi phục hồi tinh thần lại đã đồng ý đi xem mắt rồi.

Hắn vốn không muốn đi xem mắt, trong 28 năm hắn sống trên đời, chưa lần nào lo lắng về việc mình sẽ không tìm được đối tượng.

Hắn vẫn luôn cảm thấy đi xem mắt là dành cho những người không có điều kiện, mà người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng như hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, có người yêu là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần phải xem mắt.

Nhưng hắn vẫn đồng ý, bởi vì hắn muốn xem xem.

Anh chàng 1 này, rốt cuộc "mãnh" như nào.

Chu Lâm cũng tự nhận mình là mãnh 1, nhưng sẽ không bàn bạc hay công khai thuộc tính của mình ra ngoài như vậy.

Một là có thể người kia không có địa vị.

Hai là nói ra để gây nhớ thương cho 0, như thế thì chỉ thêm phiền phức.

Không cần thiết.

Mà người này lại hợp tác cùng dì tuyên bố khắp nơi rằng anh ta là mãnh 1, hoặc đầu óc có vấn đề, không thì là do tố chất không tốt.

Chu Lâm hừ lạnh trong lòng, vô cùng khinh thường.

Dì Thẩm thấy Chu Lâm không nhiều lời liền gật đầu nguyện ý đi, vui vẻ cực kỳ, nói thay vì chọn ngày thì tiện thể hôm nay đi.

Nói xong nhiệt tình mà giúp hai người quyết định địa điểm cùng thời gian hẹn hò, là một tiệm cơm cafe chiều ngay gần đây.

Trưa hôm đó Chu Lâm không ngủ, trực tiếp chạy đến phòng tập thể hình, tập tạ suốt hai giờ.

Về đến nhà tắm rửa xong, thay một bộ áo bó, lộ ra hai bên cơ ngực.

Cực kỳ giống người đàn ông mạnh mẽ trong phim, bình tĩnh đi thẳng mặc kệ vụ nổ sau lưng.

Hắn định để đối phương mở mang tầm mắt, xem xem như thế nào mới là 1 vừa uy vũ lại vừa khiêm tốn.

Chu Lâm đi xe máy điện đến nơi hẹn, mới đi được mấy trăm mét, đột nhiên có mưa.

Hạt mưa lớn như hạt đậu nành rơi xuống, rơi trên mái tóc mới vuốt keo của Chu Lâm, hắn che đầu đi nhanh, về đến nhà cầm lấy ô, chuyển sang đi bộ.

Lúc Chu Lâm chạy tới tiệm cơm cafe, nhà ăn không còn một vị khách hàng nào, chỉ có hai cô phục vụ dựa vào cửa chơi điện thoại.

Tiệm cơm cafe này đã mở được rất nhiều năm, khi còn nhỏ Chu Lâm thường cùng ông bà hắn tới ăn, có thể nói nơi này gắn liền với thời thơ ấu của hắn.

Năm ấy tiệm cơm như này rất ít, ăn ở tiệm cơm cafe được xem như việc rất có thể diện, cho nên kể cả khi giá đắt, khách hàng vẫn nối liền không dứt.

Nhưng mà hiện tại mọi thứ đổi thay, trong tiệm trống không có mỗi Chu Lâm.

Chu Lâm chọn vị trí gần cửa sổ, cô phục vụ cầm thực đơn tới gần hỏi đặt món gì.

Chu Lâm nói: "Tôi đi với bạn."

Người phục vụ hỏi: "Anh có muốn gọi đồ gì trước để uống không?"

Chu Lâm nghĩ nghĩ, thật ra hắn muốn uống trà sữa, nhưng cảm giác không phù hợp với khí chất mãnh nam hiện tại của hắn, nên sửa thành uống bia.

Sau khi bia lên Chu Lâm lại đợi mười mấy phút, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, trông có vẻ sẽ không tạnh, người đi đường cầm ô cúi đầu vội vàng đi, không ai nhìn vào nhà ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!