Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Phòng Chu Lâm vẫn bừa bộn như hôm qua, lon bia trên mặt đất chưa vứt, đống tất chồng chất trên máy chạy bộ cũng chưa dọn.
Miệng Mạnh Nhất mở rồi lại đóng, rất nhiều lần muốn nói lại ngừng, cuối cùng nhịn không nói, dời mắt coi như chưa thấy gì.
Cậu đi theo sau Chu Lâm dọn đồ vào phòng ngủ phụ, gia cụ trong phòng ngủ phụ chỉ có một giường đôi cùng một tủ quần áo, trừ những thứ đó đều là mấy đồ lặt vặt vứt bừa bãi.
Những thứ này có vẻ đã cũ rồi, có bàn phím cũ, có đồng phục của cao trung (trường nghề), thậm chí còn có thú bông lông lù xù hình gấu trúc.
Mạnh Nhất cầm lên nhìn hai mắt gấu trúc, Chu Lâm lập tức ôm lấy, giải thích nói: "Đây là đồ của tôi khi còn nhỏ."
Mạnh Nhất cau mày hỏi: "Tôi có thể vứt mấy thứ không dùng nữa được không? Nhiều đồ quá chỉ chật nhà."
Chu Lâm tỏ vẻ hào phóng: "Có thể chứ, cậu cứ thoải mái vứt đi."
Mạnh Nhất xắn tay áo, nhặt hộp đồ chơi ghép hình đã méo mó lên, hỏi: "Cái này có vứt được không?"
Chu Lâm cướp lấy nói: "Đừng vứt chứ, lúc rảnh tôi sẽ dùng mà."
Mạnh Nhất lại nhặt súng bắn nước lên: "Còn cái này?"
Chu Lâm lại cướp lấy: "Bây giờ thì chưa, về sau còn cho con tôi chơi."
Mạnh Nhất ngạc nhiên: "Anh là gay mà?!"
"Gay không thể nhận con nuôi chắc?!"
Mạnh Nhất không còn lời gì để nói.
Chu Lâm mang mấy món đồ đã được cứu giúp về phòng mình, trở về thấy Mạnh Nhất còn ở bên ngoài vứt đồ đạc, nhịn không được hỏi: "Cậu bị bệnh sạch sẽ à?"
Mạnh Nhất nói: "Hơi hơi."
"Cậu có thể hỗ trợ xã khu phân loại rác."
"Tôi không thích rác."
Mạnh Nhất không cảm xúc mà nói, lại lấy ra một cái cái hộp nhỏ từ dưới giường, hỏi: "Cái này thì sao?"
Chu Lâm nhìn kĩ, ra là hộp áo mưa.
Chu Lâm ngây ngẩn cả người, đầu tiên, thứ đồ chơi này không phải của hắn, vì hắn vẫn là xử nam, tiếp theo, hắn không thể để lộ chuyện mình còn là xử nam ra ngoài, mất hết cả thể diện.
Lòng tự trọng của đàn ông ngay trong giây này đột nhiên bộc phát, Chu Lâm tỏ vẻ bình thường, dựa vào khung cửa nói: "Vứt đi, mấy cái đó chỗ tôi còn nhiều lắm."
Mạnh Nhất: "……"
Hộp áo mưa này chắc là do một người bạn của Chu Lâm để quên vào mấy năm trước.
Lúc ấy người bạn kia thất nghiệp, không có thu nhập nên tạm thời chưa tìm được chỗ ở, khi đó Chu Lâm còn chưa ở đây, nghĩ phòng cũng đang trống, liền chủ động mời gã dọn vào tạm một thời gian.
Người bạn kia cũng không tệ lắm, chỉ là sinh hoạt cá nhân hơi loạn, ở tạm hai tháng mà từng mang vài bạn tình về.
Chu Lâm không thường tới chỗ này nên không biết chuyện đó, có một lần lúc dì Thẩm phòng bên ra ngoài, đúng lúc gặp được hai người đàn ông đang dựa dẫm ôm ấp nhau, sợ chết khiếp, gọi điện thoại nói chuyện này cho Chu Lâm, Chu Lâm mới biết được.
Tuy rằng nhà Chu Lâm không được sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là không gian cá nhân của hắn, bị người khác dùng để làm tình cũng sẽ để ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!