Chương 50: (Vô Đề)

Cái đồ ngốc này... đang khiêu khích mình à?

Tống Trăn Hàng xử lý xong vết thương, trên trán dán băng dán, sắc mặt kéo dài, tay ấn di động, bùm bùm gõ chữ, có lẽ là đang cố tìm hiểu xem cuối cùng là ai đã tiết lộ tin tức.

Lương Kỳ Đỉnh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ thở dài rồi tiếp tục xuất phát.

Bên kia, Bùi Dung Triệt đã đổi cho Lưu Húc Hà điều khiển xe, còn lại ba người đang chơi bài — Mạnh Lưu Cảnh vẫn bối rối không thoát ra được.

"Lão đại, cậu chơi với bọn tớ một ván đi mà, Ôn Nhu tỷ rất lợi hại đấy, hai người cùng đánh đi."

Giọng điệu của Bùi Dung Triệt đầy âm mưu, khiến Mạnh Lưu Cảnh giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đeo tai nghe, im lặng không đáp.

Ngụy Thanh Chu có chút bất đắc dĩ. Bị trêu chọc nhiều lần, nàng không còn căng thẳng như ban đầu nữa. Nhưng nàng lại ngại không tiện ngăn cản Bạch Tuế An tiếp tục chọc ghẹo, nên đành chủ động tách đề tài, xáo bài nói:

"Để cậu ấy ngủ một chút, bọn mình cứ chơi trước đi."

"Nga~" Bạch Tuế An gật đầu đầy hài lòng.

"Học ủy thật chu đáo nha, thế này thì... tớ cũng không thể cự tuyệt được rồi!"

Mạnh Lưu Cảnh: ...

Cô có thể tưởng tượng được, sang năm vào thời điểm này, chuyện hôm nay nhất định sẽ trở thành trò cười để mọi người trêu đùa.

Trò chơi tiếp tục diễn ra, bài được chia hết lần này đến lần khác. Mạnh Lưu Cảnh khẽ vặn nhỏ âm lượng nhạc, nhận ra rằng mỗi ván bài đều là Ngụy Thanh Chu thua nhiều nhất.

"Không phải học bá sao? Chỉ là mấy lá bài thôi mà, chắc không tính toán nổi đấy chứ!" Mạnh Lưu Cảnh thầm nghĩ, nhưng rồi lại tự trấn an bản thân, tiếp tục đung đưa người theo điệu nhạc.

Trên thực tế, Ngụy Thanh Chu chỉ đang thất thần vì chuyện vừa rồi.

Lý do nàng không chủ động quấy rầy Mạnh Lưu Cảnh là vì nàng biết rất rõ, cả hai đều là kiểu người cần có thời gian để bình tĩnh lại. Cả hai đều lý trí, cần một khoảng lặng để tự mình sắp xếp lại cảm xúc, sau đó mới có thể đối mặt với nhau bằng một trạng thái tốt nhất.

Ví dụ như Mạnh Lưu Cảnh, cô cần một chút thời gian để thoát ra khỏi sự xấu hổ của bản thân.

Còn nàng, nàng muốn gom tất cả những rung động và căng thẳng ấy lại, cẩn thận gói ghém, để rồi từ từ tận hưởng nó như một thứ rượu ủ lâu năm.

Càng chôn giấu sâu, khi nhấm nháp sẽ càng cảm nhận được sự ngọt ngào trọn vẹn.

Ván này lại thua nữa. Một phần là do nàng thất thần, phần khác là vì hai người kia cũng đang ôm tâm tư riêng.

Bạch Tuế An: Mình nhất định phải để học ủy thua hết, xem Mạnh Lưu Cảnh có đau lòng không!

Bùi Dung Triệt: Ha ha ha ha ha! Hôm nay mình phải thắng sạch! Mình có bài tốt, không thể nào không thể hiện!

Đến ván thứ mười, Ngụy Thanh Chu hoàn hồn lại, nhìn xấp bài ít ỏi trong tay mình, thở dài:  "Các cậu chơi tốt thật đấy."

Bùi Dung Triệt đắc ý cười lớn:

"Không còn cách nào khác, đầu óc của tớ quá lợi hại! Các cậu ra bài gì, thừa bài gì, tớ đều tính rành mạch!"

Bạch Tuế An nhìn Mạnh Lưu Cảnh vẫn không dao động, có chút thất vọng:  "Học ủy xào bài đi, chơi tiếp nào!"

Lại là một ván bài mới, Ngụy Thanh Chu nhìn bộ bài lệch lạc trong tay, cảm thấy không có hy vọng.

Nàng vừa thở dài một hơi, bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau đưa tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay nàng.

"Bùi Dung Triệt nhìn bài cậu chằm chằm rồi kìa, thôi thì mở bài luôn đi!"

Là Mạnh Lưu Cảnh, chính xác hơn là một Mạnh Lưu Cảnh đang tức muốn hộc máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!