Ngồi cùng bàn với một mỹ nhân dịu dàng.
Trường trung học trọng điểm này không chỉ có bầu không khí học tập tốt mà tiến độ học cũng rất chặt chẽ. Ngoài những ngày nghỉ theo quy định, mỗi nửa tháng học sinh được nghỉ hai ngày, còn lại thứ Bảy và Chủ Nhật hoặc là học bù, hoặc là tự học.
Tuy nhiên, việc tự học đối với những học sinh như Mạnh Lưu Cảnh, người không quá nhiệt tình với việc học, thì gần như đồng nghĩa với nghỉ ngơi.
Hai tuần đầu, cô và Ngụy Thanh Chu hầu như không có bất kỳ sự tương tác nào. Lý Oanh Nhiễm cũng vì sự việc ban đầu mà trở nên yên phận hơn, cho đến cuối tháng chín, kỳ thi đầu tiên diễn ra.
Bùi Dung Triệt dựa vào bàn, vừa mở sách ra với mục đích "đọc" thì chỉ sau năm phút đã mất hết tinh thần.
"Tại sao lại có những bài văn dài như vậy chứ? Viết ra rồi nhất định phải để người khác đọc sao? Lúc đó không sợ bị đạo văn à?"
Mạnh Lưu Cảnh không hề sốt ruột, trước đây cô cũng từng học thuộc những thứ này, nên quay lại nói: "Cứ nhìn vào trọng điểm, học thuộc những phần quan trọng là được, thi cử cũng chỉ hỏi mấy câu đó thôi."
Lý Oanh Nhiễm nghe vậy liền châm chọc: "Có người chỉ biết ôm chân Phật lúc cần, lại tỏ ra như mình hiểu biết hết mọi thứ, chẳng lẽ nghĩ ngồi cùng bàn với học thần là có thể hưởng lợi sao?"
Bùi Dung Triệt vốn đã bực mình, nghe cô ta nói càng thêm khó chịu, liền đáp lại: "Cậu chẳng phải ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt sao? Không biết còn tưởng cậu đến lớp để xã giao chứ không phải học hành."
"Bùi Dung Triệt, cậu đừng có miệng lưỡi độc địa!"
Liễu Tương thấy vậy cũng nhập cuộc, nhưng mục tiêu của cô luôn là Ngụy Thanh Chu.
"Oanh Nhiễm, cậu đừng nói nữa, dù sao ngồi gần học thần thế kia, ít nhiều cũng có thể vẽ được vài điểm quan trọng."
Những người khác nghe vậy cũng háo hức nhìn về phía Ngụy Thanh Chu, người đang chăm chú cầm sách, tay kia cầm bút vẽ vẽ trên giấy nháp.
Hành động này trong mắt Lý Oanh Nhiễm khiến cô không thể không cảm thấy khó chịu – chính là hành động đó, ngày thường cũng vậy, thi cử cũng vậy, luôn tỏ ra bình thản, như thể kỳ thi mà mọi người lo sợ lại là chuyện nhỏ với cô ấy. Chỉ cần viết vài dòng là đứng nhất.
Sự chênh lệch này thật sự khiến cô bực bội!
"Ái chà, cậu đừng có mơ tưởng nữa, chúng ta từ tiểu học đến trung học đều cùng trường, Ngụy Thanh Chu chẳng giúp ai bao giờ, chỉ lo ôn tập cho mình thôi. Các cậu còn muốn chia phần của người ta sao?"
Lý Oanh Nhiễm nói xong, ánh mắt dừng lại trên sách của Ngụy Thanh Chu. Khoảng cách không gần lắm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường cong đánh dấu, trong lòng lại nghĩ nếu những đường cong đó xuất hiện trong sách của mình, thì đâu cần phải vất vả như vậy.
Bởi vì lúc nãy Mạnh Lưu Cảnh nói, trọng điểm chỉ có vài câu, cô ấy ngủ suốt ngày thì biết gì? Chắc chắn là nhìn thấy sách của Ngụy Thanh Chu rồi!
Liễu Tương tiếp lời: "À? Ngụy Thanh Chu, cậu thật sự không quan tâm đến bạn bè sao? Mọi người đều coi cậu như cọng rơm cứu mạng đấy!"
Ngụy Thanh Chu vẫn im lặng, sự im lặng này bị Liễu Tương hiểu là coi thường người khác, cô liền lườm cô ấy một cái rồi quay sang nói:
"Mọi người xem này, cậu ấy thật sự chẳng giúp ai cả, xem ra Ngụy học thần sẽ không giúp chúng ta thoát khỏi biển khổ đâu."
Lý Oanh Nhiễm cười khẩy: "Mạnh Lưu Cảnh, cậu chẳng phải mấy lần đều bênh vực cậu ta sao? Thế sao trên lớp Từ lão sư cậu vẫn bị "treo ở cột cờ" hoài vậy? Chẳng lẽ vì ngồi cùng bàn với cậu ta mà cậu vẫn kiên định thế sao?"
"Treo ở cột cờ" là cách nói ví von cho việc bị phạt đứng vì không trả lời được câu hỏi, đối với họ mà nói là một sự xấu hổ.
Mạnh Lưu Cảnh không hề để tâm: "Ngủ lâu rồi, tỉnh táo một chút cũng tốt, còn hơn là vẽ nửa trang rồi cũng bị treo lên cột cờ."
Bùi Dung Triệt bật cười, góc lớp cũng vang lên những tiếng cười khúc khích.
Lý Oanh Nhiễm mặt đỏ bừng, lần đó trong giờ Vật lý quả thật là khoảnh khắc xấu hổ nhất của cô, bị đem ra làm trò cười trước mặt mọi người, chỉ hai chữ "nan kham" cũng không đủ để diễn tả.
*Chú thích: Nan Kham theo từ điển chữ Nôm có nghĩa bất kham, không chịu nổi hoặc khó chịu nổi.
Liễu Tương thấy vậy vội kéo Lý Oanh Nhiễm lại, nhưng không khí căng thẳng vẫn không giảm.
Những người khác ngửi thấy mùi thuốc súng, càng không dám nhìn thẳng, vừa sợ bị Lý Oanh Nhiễm ghi hận, vừa lo lắng nếu hỏi Ngụy Thanh Chu mà không được giúp đỡ thì sẽ xấu hổ.
Ngụy Thanh Chu dừng bút một chút, nhìn những từ khóa đã viết trên giấy nháp, trong lòng suy nghĩ: Đúng là mình chưa từng giúp cậu ấy cái gì, nhưng Mạnh Lưu Cảnh lại giúp mình vài lần...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!