Chương 37: (Vô Đề)

Bức Ảnh Chụp Chung Đầu Tiên.

Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Trường học bắt đầu sắp xếp lại phòng thi, cho toàn bộ học sinh nghỉ hai ngày. 

Nhưng đây lại là kỳ nghỉ hiếm hoi mà chẳng ai có thể thực sự thư giãn. Dù là cuối tuần, trên đường gần như không thấy bóng dáng học sinh cấp ba nào. 

Sáng sớm, Mạnh Lưu Cảnh vẫn đang ngủ ngon lành thì điện thoại rung nhẹ, kéo cô ra khỏi giấc ngủ một cách chậm rãi. Cách đánh thức này cũng xem như dịu dàng.

Cô nghe máy, giọng Ngụy Thanh Chu truyền đến: "Rời giường chưa?"

Mạnh Lưu Cảnh mơ màng ghép giọng nói này với người gọi, không tình nguyện mà lẩm bẩm một tiếng. Mạnh Lưu Cảnh hé mắt nhìn đồng hồ, than thở: 

"Mới có 6 giờ rưỡi thôi mà..." 

Ngụy Thanh Chu nắm chặt điện thoại, lỗ tai vì giọng nói lười biếng có chút làm nũng của Mạnh Lưu Cảnh mà nóng lên. Nhưng nàng phớt lờ cơn mềm lòng thoáng qua, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: 

"Để tớ giúp cậu ôn tập một chút, qua mấy ngày nữa thì muốn ngủ bao lâu cũng được, chịu không?" 

Bên kia im lặng một lúc. 

Ngụy Thanh Chu biết cô đang đấu tranh giữa việc "cho cậu ấy chút thể diện" và "không ai được phép quản chuyện ngủ nghỉ của tớ". Nhưng may mắn là chỉ vài giây sau, tiếng sột soạt vang lên. 

"Đang dậy đây. Ôn tập ở đâu? Nhà cậu à?" 

Quả nhiên, vẫn không nỡ từ chối. 

Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút rồi đổi địa điểm, vì nhà mình có hơi nhỏ. 

"Đến chung cư đi, cùng với Bùi Tử và Tiểu Bạch luôn." 

"Ừ." 

Mạnh Lưu Cảnh kéo rèm ra, ánh nắng mùa hè đã lên cao. Cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: 

"Thời tiết đẹp ghê." 

Ngụy Thanh Chu cũng nhìn về phía mặt trời đang nhô lên, khóe môi khẽ cong. Qua điện thoại, hai người im lặng nghe nhịp thở của nhau, cùng nhìn ngắm một buổi sáng rực rỡ.

Nàng cong môi, khó giấu được niềm vui: 

"Đúng vậy, tớ mua cho cậu sữa đậu nành với bánh bao rồi, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút nhé." 

Mạnh Lưu Cảnh thở dài: 

"Nói thật, cậu đừng chu đáo như thế nữa, như vậy tớ còn có lý do để phản kháng một chút." 

Ngụy Thanh Chu khẽ cười, giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng, càng nghe càng khiến người ta không nỡ chống đối. 

"Cậu thấy tớ có chỗ nào ép buộc cậu sao?" 

Mạnh Lưu Cảnh nhíu mày, lập tức đáp: 

"Chỗ nào cũng có, để tớ nghĩ xem..." 

Nghĩ lại thì, bắt mình ngủ sớm dậy sớm, bắt mình đội mũ bảo hiểm, bắt mình bớt đi tiệm net thức đêm, bắt mình ăn uống đúng giờ, thậm chí không biết từ khi nào mà ngày nào cũng mang nước sôi để nguội cho mình. 

Những điều này... có gì gọi là ép buộc chứ? 

"Thôi bỏ đi, tớ đi rửa mặt đây, lần sau nói tiếp!" Cô lập tức bỏ qua chủ đề này, dứt khoát dập máy giữa tiếng cười nhẹ của Ngụy Thanh Chu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!