Có phải hay không ngay từ đầu liền mang theo thành kiến?
Bạch Tuế An cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau hơn hai giờ cố gắng giữ thái độ lãnh đạm với nam sinh bên cạnh. May mà cuối cùng, cuộc tụ hội đầy gượng gạo này cũng khép lại khi Lý Oanh Nhiễm nhận được điện thoại từ gia đình giục về. Ngay khi có cơ hội, Bạch Tuế An lập tức đứng dậy, nhanh chóng tiến ra ngoài, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cậu nam sinh kia nhìn theo bóng lưng cô đầy vẻ thất vọng, cầm ly cocktail do chính mình pha, uống cạn một hơi như thể nuốt cả nỗi chán chường.
Tống Trăn Hàng quan sát toàn cảnh, bất giác cười lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh đã giấu đi biểu cảm khó chịu. Anh ta bước đến gần bạn cùng phòng, vỗ vai hắn đầy thâm ý:
"Cứ kiên nhẫn đi, không sao cả. Phụ nữ càng khó nắm bắt thì khi có được lại càng thú vị. Tin anh đi."
Nam sinh gật đầu đồng tình, lập tức lấy lại ý chí chiến đấu, cùng nhóm bạn bước ra cửa.
Lý Oanh Nhiễm đứng lại tính tiền, quay sang Tống Trăn Hàng dịu dàng nói:
"Các anh không phải cũng có giờ gác cổng sao? Mau về đi thôi."
Tống Trăn Hàng cười một cách tự nhiên, vòng tay ôm eo cô đầy chiếm hữu:
"Vẫn còn sớm mà. Anh sẽ đưa em về." Anh quay đầu lại, ra vẻ lịch thiệp nói với nhóm bạn: "Con gái về một mình thì không an toàn đâu. Các cậu cũng đưa các cô ấy một đoạn đi."
Câu nói nghe như rất có phong độ, nhưng khi cậu nam sinh ban nãy tiến lại gần Bạch Tuế An với vẻ tươi cười đầy tự mãn, cô lập tức cảm thấy khó chịu khắp người.
"Không cần!" Bạch Tuế An nhanh chóng từ chối, giọng dứt khoát:
"Nhà tôi có tài xế tới đón. Một lát nữa sẽ đến thôi."
Tống Trăn Hàng nghe vậy, liếc cô thêm một cái đầy ý vị khó đoán:
"Tài xế của Oanh Nhiễm cũng đang trên đường tới. Anh sẽ ở lại chờ cùng cô ấy một lát."
Hai nam sinh khác thì đang nửa kéo nửa dìu Liễu Tương và cô gái đi cùng, dường như cả hai đều đã ngà ngà say. Bạch Tuế An liếc qua, cảm nhận rõ ràng vẻ đáng khinh thoáng hiện trên khuôn mặt tròn trĩnh của nam sinh mập. Những hành động mập mờ từ trước đến giờ của hắn càng khiến cô thêm chán ghét.
Cô cố nén sự khó chịu, nhưng không khỏi lên tiếng nhắc nhở, dù gì cũng không thể làm ngơ:
"Oanh Nhiễm, hai cậu ấy hình như có hơi say rồi. Nhà lại xa, giờ này muộn thế này, nhờ hai anh nam sinh đưa về liệu có ổn không?"
Lý Oanh Nhiễm từ trong vòng tay Tống Trăn Hàng ngẩng đầu lên, mất vài giây mới hiểu ý cô. Cô suy nghĩ rồi do dự nói:
"Cũng phải nhỉ. Nhưng mà..."
Tống Trăn Hàng ngay lập tức cắt lời cô, bình thản nói:
"Oanh Nhiễm, bọn họ đều là bạn cùng phòng của anh. Em yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Càng xa càng nên để các cậu ấy đưa về cho an toàn."
Lý Oanh Nhiễm nghe vậy lại lưỡng lự, quay sang hỏi hai cô bạn:
"Các cậu thấy sao? Muốn tự về hay để họ đưa về?"
Liễu Tương quay đầu, cố ý nhìn Bạch Tuế An với ánh mắt dò xét. Thấy Bạch Tuế An đang có chút bối rối và nhìn mình, Liễu Tương lập tức hiểu nhầm rằng cô đang ghen tị với sự quan tâm mà hai nam sinh kia dành cho mình.
"Lúc này, chỉ sợ là không ai chủ động muốn đưa cậu về, nên trong lòng cậu thấy không cân bằng đúng không? Mới muốn bọn tớ tự mình về nhà?"
Cô ta tự cho là mình phân tích hoàn toàn chính xác, quay sang Bạch Tuế An cười đắc ý: "Tớ muốn anh ấy đưa tớ về!"
Nam sinh nghe vậy, mừng thầm trong lòng, vội vàng đáp lời: "Yên tâm! Nhất định sẽ đưa cô ấy về tận nhà!"
Một nữ sinh khác ngượng ngùng níu lấy tay chàng trai mập, nói nhỏ: "Bọn mình về đến nhà sẽ gửi tin nhắn vào nhóm nhé." Nhìn dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu tình nguyện thì có bấy nhiêu tình nguyện.
Bạch Tuế An bất đắc dĩ nhìn hai người kia, chỉ có thể ngậm miệng lại. Có vài người vốn không chịu nghe lời hay, nói nhiều chỉ khiến họ nghĩ nàng đang cố ý làm khó, cuối cùng lại chuốc lấy phiền toái không đáng có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!