Thử
Ngụy Ngôn sững sờ một lát, khẽ nhíu mày:
"Là con nhà ai?"
Ngụy Thanh Chu không biết có nên nói hay không, liền im lặng.
Ngụy Ngôn hiểu tính con gái, bà thở dài:
"Dù sao mẹ cũng phải biết đó là ai, hiểu rõ gia cảnh của người ta, cũng phải biết tính cách của đứa bé kia thế nào. Nếu sau này con gả đi mà chịu ấm ức, mẹ làm sao có thể yên tâm được?"
Nghe vậy, trong lòng Ngụy Thanh Chu có chút khó chịu. Nàng đau lòng giữ chặt tay áo mẹ, nghĩ một lát rồi tìm đại một cái cớ:
"Mẹ đừng lo, người ta còn chưa biết đâu..."
Ngụy Ngôn quay đầu lại, thấy con gái ngồi co ro trên ghế sofa, rầu rĩ gục đầu lên đầu gối mà thở dài:
"Mẹ, con không muốn giấu mẹ. Con đã thích nàng rất lâu rồi. Nhưng mà... con không dám nói. Mẹ ơi, người con thích là một cô gái, mẹ có thất vọng về con không?"
Ngụy Thanh Chu cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của mẹ. Đến lúc thực sự phải đối diện với mẹ và mong bà thấu hiểu, nàng vẫn cảm thấy căng thẳng.
Thật lâu sau, nàng mới cảm nhận được bàn tay mẹ nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu mình. Ngụy Thanh Chu giật mình ngẩng đầu lên, lại thấy trên mặt Ngụy Ngôn hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
"Đứa ngốc này... Cả đời này mẹ đã chọn sai người, nếu không có dì Phương và chú Mạnh giúp đỡ, hai mẹ con ta cũng chẳng thể có cuộc sống như bây giờ. Mẹ đã hiểu ra rồi, đời người chẳng qua cũng chỉ mấy chục năm, đến được thế gian này một chuyến thì đừng tự trói buộc mình. Cuộc sống là của chính con, chỉ cần tìm một người con thấy thuận mắt, biết quan tâm, vậy là đủ rồi."
Ngụy Thanh Chu chớp mắt, nước mắt rưng rưng, lập tức ôm chầm lấy mẹ:
"... Mẹ, cảm ơn mẹ đã thấu hiểu con."
Ngụy Ngôn vỗ nhẹ lưng con gái, v**t v* gương mặt nàng, giống như khi còn bé vẫn thường dỗ dành nàng, nhẹ nhàng đung đưa.
Hai mẹ con tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm có. Một lúc lâu sau, Ngụy Ngôn không nhịn được lại hỏi:
"Là con nhà ai thế? Mẹ có quen không?"
Ngụy Thanh Chu vừa nghĩ đến cái tên kia liền cảm thấy tim đập rộn ràng, khóe môi không kìm được mà cong lên, nhỏ giọng đáp:
"Là Mạnh Lưu Cảnh."
Lời vừa dứt, Ngụy Ngôn sững sờ. Bà lập tức nâng con gái dậy, vẻ mặt kinh ngạc:
"Tiểu Cảnh sao? Nhưng... con bé có đồng ý không?"
Nếu là người khác thì còn dễ nói, với điều kiện của con gái mình, chắc chắn không quá khó khăn. Nhưng Mạnh Lưu Cảnh lại là đứa trẻ được gia đình nuôi dạy vô cùng tốt, bản thân nàng cũng rất xuất sắc, dù xét ở phương diện nào cũng không hề thua kém con gái bà.
Suy nghĩ hồi lâu, Ngụy Ngôn lại nhớ đến Phương Kính Du và Mạnh Từ, không khỏi thở dài:
"Haiz... Không biết ba mẹ con bé nghĩ thế nào. Ngày mai trong bữa cơm, mẹ sẽ hỏi thử. Nếu họ cũng đồng ý, thì đó mới là chuyện tốt."
Ngụy Thanh Chu nghe vậy cũng bắt đầu lo lắng.
Ngụy Ngôn đứng dậy, tắt TV rồi chuẩn bị về phòng:
"Mẹ đi suy nghĩ xem nên nói thế nào, con cũng ngủ sớm đi nhé."
..........
Trưa hôm sau, Ngụy Thanh Chu mang theo một chiếc rương nhỏ, có chút mơ hồ mà đến nhà họ Mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!