Chương 111: (Vô Đề)

Mẹ, nếu con có lựa chọn của riêng mình thì sao?

Treo điện thoại xong, Lưu Húc Hà vẫn cảm thấy bất an: 

"Cô ấy có vẻ rất gấp, nhất định phải lập tức đến tìm tớ." 

Mạnh Lưu Cảnh trấn an hắn: 

"Không có chuyện gì là không thể giải quyết, cậu đừng nghĩ nhiều quá. Biết đâu lại là chuyện tốt thì sao? Hai bọn tớ lên trước, nếu lát nữa có chuyện gì, cứ gọi cho tớ." 

Nghe vậy, trong lòng Lưu Húc Hà kiên định hơn một chút, gật đầu: 

"Được, nếu có gì tớ sẽ tìm hai cậu." 

Hắn nhìn Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu đi lên lầu trước, sau đó không bao lâu liền thấy Lục Khương xuống khỏi xe taxi, thở hổn hển chạy về phía cậu. 

Nhìn cô như vậy, Lưu Húc Hà không đành lòng, nhịn không được mà cũng bước nhanh về phía cô, cuối cùng đưa tay đỡ lấy: 

"Sao thế? Có chuyện gì gấp vậy?" 

Lục Khương th* d*c, trên điện thoại vẫn là đoạn tin nhắn mà cô liên tục xem lại suốt quãng đường đến đây. Đó là tin nhắn mà Lưu Húc Hà đã gửi từ vài tháng trước: 

[Tôi không biết liệu lần này có thể nắm chắc cơ hội hay không. Lục Khương, nếu chị chưa vội yêu đương, có thể chờ tôi không? Nếu chị đã sốt ruột rồi, có thể nhìn tôi một chút không?]

Lục Khương cố gắng điều hòa nhịp thở, đưa điện thoại đến trước mặt cậu. Nhìn thấy tin nhắn quen thuộc, mặt Lưu Húc Hà lập tức đỏ bừng. Cô nắm chặt cánh tay cậu, nghiêm túc hỏi: 

"Chuyện này... còn tính không?" 

Lưu Húc Hà vốn nghĩ rằng tài khoản QQ kia chỉ là nơi để bản thân tự nói với chính mình, không ngờ Lục Khương lại đột nhiên đăng nhập, thậm chí còn chạy đến trước mặt mình với bằng chứng trong tay. 

Cậu ta không thể trốn tránh nữa, chỉ có thể thừa nhận: 

"Là tôi gửi." 

Lục Khương sốt ruột, cau mày truy hỏi: 

"Chị hỏi em, bây giờ vẫn còn tính không?" 

Lưu Húc Hà sững sờ trong chốc lát, sau đó liên tục gật đầu, từ gượng gạo đến mạnh mẽ dứt khoát: 

"Tính! Tính, tính chứ!" 

Lục Khương lập tức thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên gương mặt dần tan biến, hốc mắt cô cũng đã ươn ướt. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Lưu Húc Hà, cô không nhịn được mà nín khóc mỉm cười. 

"Em thích chị." Cô không phải hỏi, mà là khẳng định. 

Lưu Húc Hà mạnh mẽ gật đầu: 

"Tôi thích chị!" 

Cuối cùng, trái tim Lục Khương cũng được đặt xuống một chỗ thật vững vàng. Cô nhón chân ôm lấy cổ Lưu Húc Hà, chủ động hôn lên. 

Lưu Húc Hà như thể bị sét đánh trúng, đầu óc nhất thời trống rỗng. Nhưng chỉ một giây sau, cậu lập tức siết chặt vòng tay, đáp lại nụ hôn của cô. 

Mấy năm nhung nhớ, cuối cùng cũng được đáp lại. 

Sau nụ hôn, Lục Khương khẽ cười nhìn hắn: 

"Chị cũng thích em." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!