CP phụ – Lưu Húc Hà, Lục Khương
Tháng Mười Một, cuối cùng Lục Khương cũng chính thức trở thành luật sư.
Cô đã tốt nghiệp hơn hai năm, chật vật lăn lộn cũng ngót nghét chừng ấy thời gian. Đến giờ mới thực sự đi vào quỹ đạo, điều đầu tiên cô làm là báo tin này cho mẹ.
Nghe xong, mẹ Lục Khương vui vẻ không thôi, dặn dò cô cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm.
Cúp máy, Lục Khương mở khung trò chuyện với Lưu Húc Hà, do dự không biết có nên rủ cậu ta về nhà cùng không.
Cô biết dạo gần đây Lưu Húc Hà không còn bận rộn huấn luyện như trước, nhưng nếu thật sự muốn mời cậu ấy về nhà ăn cơm, cô lại không biết nên mở miệng thế nào.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Lục Khương hít sâu mấy hơi, nhanh chóng soạn tin nhắn rồi gửi đi. Sau đó, cô xóa sạch lịch sử trò chuyện phía mình, như thể cắt đứt hoàn toàn cơ hội hối hận và thu hồi tin nhắn.
Việc còn lại chỉ là chờ đợi.
"Ai... Lúc nhỏ thật tốt, muốn gọi là gọi, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều thế này."
Nghi Chư Nhu đang nằm bên cạnh xem phim, nghe Lục Khương thở dài liền bật cười:
"Sao cậu y chang nam chính trong phim thế? Cái kiểu ngoài miệng thì cứng rắn, đến lúc mất rồi lại chạy theo truy vợ khóc lóc. Xem phim thì thấy sảng thật đấy, nhưng nếu gặp ngoài đời, ai mà tha thứ nổi cho kiểu người yêu cũ này chứ?"
Lục Khương gục mặt xuống bàn, lầm bầm: "Thế mà cậu vẫn xem à..."
Nói rồi, không khỏi nhớ lại chuyện hồi bé giữa mình và Lưu Húc Hà, lần bị hiểu lầm là yêu sớm rồi đánh nhau với người khác.
Lần trước đến nhà Lưu Húc Hà, cô vẫn luôn nghĩ mãi không ra, lúc đó hắn đã hỏi cô gì nhỉ? Và cô đã trả lời ra sao?
Đúng lúc này, từ loa máy tính của Nghi Chư Nhu vang lên câu thoại:
"Cậu hoàn toàn không giống mẫu người lý tưởng của tôi, vừa lùn vừa xấu lại còn không biết ăn diện! Nếu cậu cứ tiếp tục bám lấy tôi khiến người khác hiểu lầm, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!"
Lục Khương giật mình bật dậy – cô nhớ ra rồi!
Những ký ức cũ kỹ bỗng dưng mở ra trước mắt.
Năm đó, cậu bé Lưu Húc Hà giúp cô bé Lục Khương dán băng cá nhân. Gương mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, môi tái nhợt do bị thương.
Cậu cẩn thận hỏi: "Chị giận gì thế?"
Lục Khương nghiến răng chịu đau: "Đương nhiên là vì bị hiểu lầm chứ sao! Em hoàn toàn không phải gu của chị, vừa gầy vừa trắng, trông như con gái ấy."
Động tác của Lưu Húc Hà hơi khựng lại: "Vậy chị thích kiểu gì? Da đen hả?"
Lục Khương có chút ngại ngùng, vẫy cậu lại gần rồi hạ giọng thì thầm: "Thật ra hôm qua có một anh huấn luyện viên bóng đá mời chị cuối tuần đi chơi đấy! Anh ấy cao lắm, lại đen, lại rắn rỏi, vừa nhìn đã thấy rất có cảm giác an toàn!"
Sau đó, cô vui vẻ kể chuyện, còn Lưu Húc Hà thì chỉ biết ngồi cạnh bực tức mà chẳng thể làm gì.
---
Nhưng cuối cùng, buổi hẹn kia vẫn không thành. Bởi vì cuối tuần đó, không biết vì sao Lưu Húc Hà cứ sốt liên miên. Bố mẹ cậu lại bận rộn, thế nên Lục Khương đành ở bên chăm sóc suốt cả ngày.
Sau này, khi biết tên huấn luyện viên bóng đá kia từng hẹn hò với rất nhiều nữ sinh khác, cô tức giận đến mức chẳng thèm qua lại với hắn nữa.....
Những chuyện cũ như làn khói mỏng, dù nhiều năm trôi qua không thể nhớ trọn vẹn, nhưng vẫn đọng lại đâu đó những hương vị—có khi là chua chát, có khi lại thấm đẫm hơi ấm của bữa cơm gia đình.
Lục Khương sững sờ trước những hồi ức của chính mình. Bởi vì cô chợt nhận ra, hình như từ sau lần đó, Lưu Húc Hà đã thay đổi.
Lưu Húc Hà bắt đầu ăn uống như điên. Dù ăn vào rồi nôn ra, em ấy vẫn cố gắng ép mình ăn tiếp. Bắt đầu chạy bộ, uống sữa, tập giãn cơ, thậm chí còn gia nhập đội bóng đá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!