Chương 46: Quốc cảnh chi nam, ca xướng bỉ phương – P.1

Giang Nam tháng mười, rõ ràng thời tiết phải rất tốt nhưng lại có một đợt mưa dầm kéo dài, gió mang hạt mưa chui vào trong áo, như ngưng đọng trong khe hở giữa các khớp xương.

Giang Nam tháng mười, Tô Ái Ái và Thạch Liệt Tình ngồi đối diện nhau trong một toa tàu hỏa xóc nảy người, mấy tháng trước rõ ràng vẫn là một nhóm người cười đùa, chạy nhảy,  vui vẻ nói tạm biệt, mới chỉ mấy tháng mà như đã xa cách mấy kiếp.

Trên tuyến Thượng Hải – Giang Tô mới thông, tàu hỏa chạy rất nhanh, cánh đồng, cây cối ven đường đều như một cuộn phim còn chưa kịp chiếu lên hình, chớp mắt đã bị bỏ lại phía sau, trời bắt đầu tối, dần dần đã không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài cửa sổ nữa.

Tô Ái Ái dời tầm mắt từ phong cảnh ngoài cửa sổ sang phía Liệt Tình. Hai người mới gặp nhau ở sân bay, ôm nhẹ đối phương một cái, rồi không ai nói với ai câu nào, mua vé, lên xe, xếp hành lý, tất cả mọi việc đều làm trong yên lặng.

Thấy Liệt Tình vẫn còn đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tối như mực, Ái Ái thở dài, hai người yên lặng như vậy đúng là không quen chút nào.

"Liệt Tình, nói gì đó đi!" Tô Ái Ái vươn tay ra bóc một quả quýt, nước quýt dính vào làm tay cô hơi dinh dính.

Cô cũng đã trải qua một đoạn thời gian không muốn nói gì và cũng chẳng muốn làm gì, nhưng trên thực tế, không còn cách nào khác là phải đối mặt với hiện thực

Cô nghĩ Liệt Tình nhất định còn khó chịu hơn cô nhiều,

Liệt Tình quay đầu lại, lấy di động từ trong túi quần ra,, cúi đầu bấm bấm như đang tìm trong danh bạ.

Bây giờ không phải là cuối tuần tất nhiên là không có nhiều sinh viên đi tàu về quê, vì vậy trong một toa tàu này chỉ có Liệt Tình và Ái Ái là hành khách duy nhất, tiếng cạch cạch của bàn phím nghe thật rõ ràng.

"Mấy hôm nay tớ vẫn chỉ nhìn số điện thoại này!" Liệt Tình đưa máy sang, màn hình hướng về phía Ái Ái, trên đó là: "Phương Tiểu Ca 138*****"

"Tớ đang nghĩ, có phải số điện thoại này đã bị rất nhiều người xóa đi trong máy của mình hay không? Không còn người này nữa? Ái Ái, sau khi nhận được tin nhắn của cậu, phản ứng đầu tiên của tớ chính là bấm gọi số này, tổng đài báo là tắt máy, cái gì gọi là không liên lạc được? cái gì gọi là không liên lạc được?" Lúc Liệt Tình nói đến đây, cơ thể rướn về phía trước, khuôn mặt tái nhợt méo mó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cuối cùng cô ấy tắt điện thoại đi rồi bỏ vào túi và nói: "Tớ biết, tớ biết là từ giờ sẽ không ai nhận máy nữa!"

Tô Ái Ái cúi đầu, tàu hỏa vẫn liên tục lắc lư, đôi mắt bắt đầu trướng đau, cô khẽ nói: "Liệt Tình, tớ cảm thấy tớ sai nhiều quá, nếu như tớ không khuyên Phương Ca đi bày tỏ với cậu…"

"Tô Ái Ái, chuyện không liên quan đến cậu, một chút cũng không liên quan, tất cả là lỗi của Tống Tiểu Kiều! là do Tống Tiểu Kiều hại!"

Lúc Liệt Tình cắn ra cái tên này, đôi mắt trợn to, hàm răng nghiến ken két, dường như muốn xé nát cái tên ấy ra.

Tô Ái Ái không nói gì, ngón tay lại bắt đầu cứng đờ bóc quýt, khi vỏ và ruột của trái quýt lìa ra khỏi nhau, dường như có một tiếng thét chói tai vang lên.

Cô không thể nói gì nữa, đối với Tống Tiểu Kiều, cô từng hận, hận không thể chạy thẳng tới bệnh viện kéo cô ta ra trước khu giảng đường, hận không thể  cho mẹ cô ta vài cái tát, nhưng, cô gái điên cuồng đó đã biết chuyện của Phương Ca chưa? Nếu như cô là Tống Tiểu Kiều, bản thân mình xảy ra chuyện như vậy, người con trai mình yêu lại vì lời bịa đặt của mình mà tự sát, sợ rằng cả đời này cô cũng không thể yêu thêm ai được nữa, và cũng không thể để mình hạnh phúc được.

Tô Ái Ái vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy con người đáng trách kia cũng thật là đáng thương.

"Ái Ái, đối với những người con trai tớ đã từng yêu, bao gồm cả người vừa mới chia tay kia, cho dù chia tay nhau, tớ đều nói "Mong cậu có thể được hạnh phúc!" nhưng thực ra tớ chỉ mong rằng những cô gái sau này đến với họ đều vĩnh viễn không bằng tớ, cho dù được hạnh phúc thì cũng không hạnh phúc hơn tớ, hoặc nên nói là, không thể hạnh phúc bằng khi được ở bên tớ!

Tuy nhiên, chỉ có Phương Ca, chỉ có mình cậu ấy là tớ hy vọng cậu ấy có thể được hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả tớ, rất rất rất hạnh phúc, nhưng vì sao lại thành thế này?"

"Vì sao lại thành thế này?" Liệt Tình vùi đầu vào lòng bàn tay

Trong toa xe có một người đang run lên khe khẽ, ở khe hở giữa các ngón tay tái nhợt có những giọt nước mắt chảy ra

Tô Ái Ái buông quả quýt xuống, vươn tay ra, muốn vỗ nhẹ lên vai Liệt Tình nhưng ở đầu ngón tay cô toàn nước là nước, cô chậm rãi thu tay lại, cúi đầu mở túi xách ra tìm khăn giấy.

"Ái Ái, cậu có nhớ tớ và cậu từng nói rằng giữa nam và nữ không có tình bạn chân chính không? Dù hiểu rõ đạo lý này tớ cũng không muốn buông tay, muốn Phương Ca có thể coi tớ là một người đặc biệt, cho dù cậu ấy có bạn gái thì vẫn coi tớ là người đặc biệt nhất, còn bây giờ, tớ là người đặc biệt đáng ghét nhất!"

Liệt Tình nhếch môi cười, nụ cười hoàn toàn là tự giễu cợt bản thân.

"Thực ra trên đời này làm gì có bạn thân như thế, chỉ là tự lừa mình mà thôi, đàn ông đều sẽ lập gia đình, có vợ của riêng mình, làm gì còn có thời gian quan tâm đến người khác nữa?"

Tô Ái Ái cúi đầu, đem vỏ quýt đã lìa khỏi ruột kia thẳng tay ném ra ngoài.

Liệt Tình tiếp tục nói: "là tớ ích kỷ, tớ không muốn nói rõ với cậu ấy, còn giận lây sang cậu, khi cậu ấy gặp chuyện không may, ngay cả dũng khí đối diện với cậu ấy tớ cũng không có…"

Tô Ái Ái vội vàng buông quả quýt xuống, rút một tờ khăn giấy ra đưa cho Liệt Tình, cô nói: "Liệt Tình, nghe tớ nói, là tớ không nên khuyên Phương Ca như vậy, nếu không phải tớ khuyên cậu ấy nên dũng cảm nói cho cậu biết thì sẽ không có chuyện gì hết, thật đấy, sẽ không có chuyện gì hết…" Nói xong chữ cuối cùng, trên tay cô cũng có một tờ khăn giấy.

Liệt Tình nghe không lọt: "Tớ nói là Tống Tiểu Kiều, nhưng người thực sự hại chết Phương Ca là tớ, Ái Ái…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!