Chương 42: Xem như bạn bè, tớ càng yêu cậu hơn – P.1

Vẫn chưa kết thúc kì nghỉ hè mà Liệt Tình đã phải đi rồi. Tuy nghỉ hè chưa hết nhưng sinh nhật Âu Dương thì đã tới.

Tô Ái Ái về trường sớm, kéo lão Tiền là người dân bản xứ ở thành phố này đi mua quà tặng.

Lão Tiền chỉ vào quầy hàng: "Bà cô, mua ví tiền đi, rất thích hợp~"

Ái Ái lắc đầu: "Không được! trước đây Âu Dương có nhiều bạn gái như vậy, nhất định là đã được tặng không ít ví tiền."

Lão Tiền gật đầu, lại chỉ: "Vậy tặng thắt lưng đi!"

Ái Ái trừng mắt: "Tớ không muốn trói buộc anh ấy!"

Lão Tiền phụt máu: "Bà cô ơi, tớ phải gọi cậu là bà cô từ lâu rồi mới đúng, đã đi mất cả ngày trời rồi, mua cái gì mà chẳng được!"

Haiz, vì sao mua đồ cho bạn trai lại khó khăn như vậy?

Tô Ái Ái lại bắt đầu mắng Âu Dương, Âu Dương công tử đó thật quái dị, ngày trước phong lưu như thế chắc chắn là nhận được không ít quà tặng, haiz, làm thế nào mới có thể khiến anh ấy nhớ mãi món quà mình tặng nhỉ?

Tô Ái Ái ngẩng đầu, đột nhiên mắt mũi sáng ngời.

Ký túc xá của nam có được những giây phút yên tĩnh hiếm có vì vẫn chưa vào năm học, gió mùa hạ thổi nhẹ làm rèm cửa tung bay, ngoài cửa sổ là những chiếc lá non đang lay động trong cơn gió mát, lúc này cũng chính là lúc những chú ve núp mình trong tán cây kêu râm ran. Trên chiếc bàn gỗ có lớp sơn màu đỏ bên ngoài đã bị bong tróc là bể cá mini hình trứng trông như một chiếc dạ dày khổng lồ, bên trong có hai chú cá vàng màu đỏ đang bơi qua bơi lại tuần tra, thoải mái thở ra những bong bóng nước.

Tô Ái Ái ngồi trên bàn rung rung chân, chỉ chỉ vào bể cá: "Này, Âu Dương công tử, chúc anh già sinh nhật vui vẻ nhé!"

Tay Âu Dương vẫn cắm trong túi quần, khom lưng xuống, nhìn chằm chằm vào trong bể cá, sờ sờ cằm: "Ặc, Ái Ái cô nương…Hai cái này chính là quà sinh nhật của anh sao?"

Tô Ái Ái nhảy khỏi bàn, tiến lại gần đó, xoa xoa đầu Âu Dương, hai người cùng "chiêm ngưỡng" hai con cá nhỏ trong bình.

Đột nhiên trong chiếc bình thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cực to của hai người.

Cô búng vào bình cá, ấp úng nói: "Em nghĩ rất lâu, anh chẳng thiếu gì cả, kéo lão Tiền đi lòng vòng cả một ngày trời mới quyết định mua cái này đấy, anh phải biết là đôi cá vàng này không dễ mua tí nào!" ra vẻ bất bình, giọng nói cũng cao vút: "Ông chủ đó đã khiến em loạn cả đầu, cái gì mà ngũ hoa đầu sư tử, ngỗng đầu đỏ, trân châu đỏ trắng… Chỉ cá vàng thôi mà cũng có biết bao nhiêu loại khác nhau, em không dễ gì mới chọn được hai con này, khó chọn lắm chứ!

Hồi nhỏ em đã từng ăn cái con ngũ hoa đầu sư tử kia rồi!" (thực ra các loại cá nó có hình nhưng tớ chẳng biết dịch sao cả, có lẽ cá bên đó và bên mình không giống nhau, các bạn thông cảm hén!)

Âu Dương phá lên cười, giơ tay vuốt tóc Ái Ái: "Ừ, Ừ, không dễ dàng gì, đúng là rất không dễ dàng, tại hạ vô cùng yêu thích, cực kì thích, cực kì cực kì thích…"

Tô Ái Ái cười đến híp cả mắt, cầm tay Âu Dương chỉ vào con cá nhỏ bướng bỉnh đang lắc lắc đuôi rồi thở ra bong bóng: "Nói cho anh biết, loại này có tên là ngọc ấn đầu, hiếm gặp lắm đấy! Toàn thân màu đỏ còn trên đầu lại có một khối màu ngọc trắng ngà, người bán hàng còn nói cái gì mà loại cá lớn gì gì đó, em còn đặc biệt lên mạng tìm thông tin…"

Ồ, cô ngốc này vẫn còn muốn nói chuyện chuyên môn!

Âu Dương dùng một đầu ngón tay vuốt khẽ lên mặt cô, Tô Ái Ái vội và chụp lấy ngón tay vô duyên đó của anh: "Không được, không được, em nói cho anh biết, anh phải chăm sóc chúng thật tốt, nếu chúng bị chết em sẽ báo thù đấy!"

Âu Dương thu ngón tay về búng lên thành bình cá, nghiêm trang gật đầu, đôi mắt dài trừng lên: "Được rồi, được rồi, anh sẽ nuôi chúng, không để ai chạm vào đâu!"

Haiz, lần đầu tiên nhận được một món quà "sống", còn phiền phức hơn cả món quà "chết" nữa.

Đôi tiểu tử kia hình như là vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh sống hiện tại của mình, cái đuôi phe phẩy có vẻ rất vui sướng, màu đỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời…

Âu Dương nói: "Ái Ái, chúng ta đặt tên cho nó đi!"

"Ừ, con lớn tên là Ái Ái, con nhỏ tên là Âu Dương!"

"Không được, nếu chúng chết đi là có điềm xấu đấy!"

"Vậy… gọi là Đại Đại, Tiểu Tiểu đi."

"…"

Hai người cứ như vậy, đây là lần đầu tiên họ cùng quỳ xuống mặt đất, cá trong bình ngây thơ bơi đi bơi lại, người ngoài bình thì ngây thơ nhìn thật chăm chú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!