Âu Dương trợn mắt nhìn Tô Ái Ái, giống như lần đầu tiên trông thấy cô, hít một hơi thật sâu, anh vươn tay ra: "Tô Ái Ái, đưa bật lửa và điếu thuốc đó cho anh!"
Ái Ái thở dài: "Âu dương, anh xem, nếu trong lòng anh thực sự nghĩ rằng hút thuốc chẳng có gì là ghê gớm thì sẽ để tâm đến việc em có hút thuốc hay không đến thế sao? Thực ra, em cũng như vậy, cũng để tâm đến việc anh có hút thuốc hay không?"
Tại đây, trong một con ngõ nhỏ, sâu hun hút, trong một khu chợ đủ các loại mùi vị, cuối hẻm còn có cả tiếng cọ rửa xô chậu, còn có cả những tiếng chó sủa đinh tai nhức óc. Hai người đứng ở một chỗ, trợn mắt, lại vẫn cứ giằng co như vậy.
"Tránh ra, tránh ra!" Một chiếc xe bán bánh mì xá xíu đột nhiên bấm chiếc chuông nhỏ cũ nát, "đinh đoong đinh đoong" đi vào trong ngõ. (chiếc chuông này giống kiểu chuông xe đạp í)
Âu Dương kéo Ái Ái vào lề đường, thừa dịp Tô Ái Ái không để ý liền đoạt lấy bật lửa và điếu thuốc trong tay cô, giơ tay ném thẳng vào thùng nước gạo.
Tô Ái Ái muốn đi lấy lại nhưng tay Âu Dương vẫn không buông ra, anh ôm ngang eo cô, thấp giọng nói: "Ái Ái, xin lỗi, anh không hút nữa, thực sự không hút nữa, thật đấy!" cánh tay ôm Ái Ái càng siết chặt hơn.
Ái Ái ghé vào lòng Âu Dương, dũng khí ban nãy không biết đã chạy đi đâu hết, Âu Dương vừa nhượng bộ, cô lập tức tỏ ra vô cùng thấu tình đạt lý, nhẹ giọng nói: "Em biết bắt anh không hút thuốc nữa là chuyện không thể, đàn ông con trai khó tránh khỏi những tình huống phải hút thuốc, nhưng có thể hút ít thì hãy hút ít đi, có giới hạn, một ngày nhiều nhất là hai điếu."
Âu Dương hơi cong khóe miệng lên: "Không được, anh đã hứa với em rồi, không hút!" Anh cúi đầu, chóp mũi kề sát chóp mũi Ái Ái, đôi mắt cũng gần nhau, đôi mắt đó giống như ánh trăng sâu thẳm, long lanh đầy nước.
Cuộc vận động không khói thuốc dưới sự nhượng bộ của cả hai bên đã nhanh chóng khép lại, hai người tay trong tay đi về.
Anh hỏi: "Ái Ái cô nương, em nói nhiều như vậy rồi có khát không? Có muốn uống sữa đậu nành không?"
"…Có…"
"Cái đó, bật lửa và điếu thuốc là ai cho em?"
"Tìm A Đan lấy, anh có ý kiến gì à?"
"À, không, không, không có ý kiến, nào dám có ý kiến."
Sau khi Âu Dương về phòng, trạng thái bi thảm của A Đan có thể tưởng tượng được,
Buổi tối hôm đó, sau khi đã giải quyết nhau xong, hai người đứng trên sân thượng trò chuyện, A Đan hỏi Âu Dương: "Thực sự không hút thuốc nữa sao?" Âu Dương nhớ tới dáng vẻ một chiến sĩ anh dũng liều mình nổ lô
-cốt một tay cầm bật lửa một tay cầm thuốc lá của Tô Ái Ái chợt bật cười, gật đầu: "Ừ, không hút nữa!"
Nói thật, kinh nghiệm yêu đương của Âu Dương tuy nhiều nhưng người có thể duy trì được lâu như vậy xem ra chỉ có Tô Ái Ái, thời gian dài, ngay cả một chút tiến triển cũng không có khó tránh khỏi sẽ bực mình. Ái Ái bắt anh bỏ thuốc, anh cũng nghĩ cô sẽ giống như những bạn gái trước đây, chỉ to mồm mà thôi, cho nên anh hứa rồi để đấy, lại không ngờ tính tình Ái Ái lại quyết liệt đến thế.
Chính anh cũng không ngờ cô sẽ lùi một bước, cho phép anh được hút hai điếu thuốc một ngày, nhưng cũng vì thế mà anh kiên quyết nói sẽ không hút nữa. Haha, đúng là không ngờ!
Âu Dương nhìn khu kí túc đối diện vẫn còn sáng đèn, thấp giọng nói: "A Đan, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có một cô gái bắt tớ cai thuốc như vậy!"
A Đan ngẩn người, nhảy lên đập vai Âu Dương, "Ồ, đúng là người đang yêu, ai mấy hôm trước vẫn còn không lạnh không nhạt chứ!"
Âu Dương phản công A Đan: "Bạn thân, cậu đang đố kị đấy à? Một sự đố kị thật lộ liễu!"
Sau đó, thực ra không cần nhiều thời gian lắm, chỉ cần hai năm sau, Tô Ái Ái của tuổi 22 đã cảm thấy bản thân mình khi 20 tuổi lại có thể khó tin như vậy. Cô kể lại cho Liệt Tình nghe những chuyện của ngày hôm nay, mỉm cười nói: "Cậu nói xem lúc đó tớ đang nghĩ gì? Đây là lần đầu tiên tớ bật bật lửa để châm thuốc lá đấy. Lần đầu tiên vì một người mà lên mạng tìm thông tin về tác hại của thuốc lá!"
Liệt Tình cúi người, mỉm cười trong ba phút, sau đó lớn tiếng nói: "Hì hì, đây chính là tuổi thanh xuân!"
Năm đó, cô vì muốn anh bỏ thuốc mà ngoan cố thề thốt.
Năm đó, anh lần đầu tiên vì bạn gái mà bỏ thuốc.
Rất nhiều năm sau, khi việc xã giao với cô đã trở thành thói quen, đàn ông đứng trước mặt cô nói chuyện, trong miệng phả ra toàn mùi thuốc lá, vậy mà cô chẳng hề nhíu mày chun mũi gì hết, nâng chén tiếp tục cười duyên.
Rất nhiều năm sau, khi anh đã quên mất bản thân vì ai mà bỏ thuốc, trong khói thuốc dập dềnh, vậy mà anh lại có thể thủ thân như ngọc.
Còn cô gái đã từng kéo kéo tay áo anh, khuôn mặt nhỏ bé vênh lên, nói: "Anh hút một điếu em hút một điếu, sau đó anh hút một điếu em sẽ hút mười điếu…" – bên cạnh cô ấy đã không còn ai nữa.
Một vài ngày sau, A Đan mang khuôn mặt đau khổ đến gặp Tô Ái Ái: "Em gái Ái Ái, chị gái Ái Ái, anh thực sự không chịu nổi nữa rồi, em và Âu Dương đang làm gì vậy? Cậu ấy bỏ thuốc cũng được thôi, nhưng cậu ấy lại bắt mọi người không ai được hút thuốc trong phòng, muốn hút thì phải lên sân thượng hút, anh đây sắp bị cậu ta làm cho bị cảm đến chết rồi!" Nói xong còn tội nghiệp xịt xịt mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!