Chương 32: Yêu đương là một hoạt động rất tốn sức – P.2

Chủ đề của những câu chuyện tầm phào trong ký túc xá nữ luôn luôn là con trai và ma quỷ.

Phòng ký túc của Tô Ái Ái dạo này như biến thành nơi trú ngụ của ma quỷ vậy, lão Tiền cướp được đĩa phim kinh dị Nhật của người bạn trai nọ, bốn cô nữ sinh chen chúc trên một cái giường vừa hét gào ầm ĩ vừa xem.

Lão Tiền thẳng thắn bỏ kính sát tròng ra: "Phải rồi, xem trong mờ ảo mới là hay nhất!"

Đường Đường, Tiểu Mỹ lập tức noi theo, ba người cận nặng híp mắt lại để xem, con người không bị cận nặng như Tô Ái Ái vào tình huống này thật đáng thương.

Một tay Đường Đường cướp  cái gối ngủ mà Tô Ái Ái đang dùng để che lên mặt mình: "Xem đi, xem đi, nói là cùng xem cơ mà, không được dùng đạo cụ nhé!"

Một lát sau, Tiểu Mỹ cười phá lên, chỉ vào chiếc cổ đang bị ngoẹo sang một bên của Ái Ái: "Cậu không phải giả vờ, mặt cậu đâu có hướng về phía màn hình!"

Ái Ái nghiêng đầu, sống chết cũng không quay đầu lại, giọng nói cũng trở nên cứng ngắc: "Ai dùng đạo cụ chứ! Tớ thế này gọi là làm động tác giả, không cần dùng đến đôi mắt, chỉ cần liếc liếc là được rồi!"

Cái đĩa phim đó bị bốn người tua đi tua lại đến tận rạng sáng, sau đó mới quay về giường của mình

Một lát sau, Ái Ái nói: "Tớ buồn đi vệ sinh, ai muốn đi cùng không?"

Tiểu Mỹ nói: "Tớ đã buồn từ lâu lắm rồi!"

Đường Đường nói: "Tớ cũng phải đi, tớ sợ lúc tớ buồn các cậu đã ngủ mất rồi!"

Lão Tiền nói: "Các cậu đúng là không có tiền đồ, xuống giường hết đi, xếp hàng đi vệ sinh!"

Đi vệ sinh xong, trong bóng đêm tối như mực, bốn người quay về giường mình. Hai giờ đêm, tiếng điện thoại gần cửa kêu lên "reng reng", còn đáng sợ hơn cả cô hồn.

Lão Tiền nói: "Ban nãy ai về giường cuối cùng thì đi nghe đi!"

Đường Đường đau khổ nói: "Nhất định không đi"

Chuông kêu đến ba phút rồi mà không có bất kì ai chịu xuống giường, vì vậy … tự động ngắt!

Tiểu Mỹ nói: "Có phải có người chỉnh chúng ta không?"

Ái Ái nói: "Ông A Đan nói khu nhà chúng ta buổi tối có ma đấy"

Đường Đường nói: "Mẹ ơi! Tiếng chuông hung thần ban đêm!"

Lão Tiền bất chợt nhảy dựng lên: "Lý nào lại thế, tớ không hại người cũng không làm thất vọng nhân dân cả nước, tại sao lại cứ bắt nạt chúng ta như vậy, đám kẻ thù hỗn xược kia, đưa hết số điện thoại của bạn trai tới đây, đêm nay, bà đây sẽ không ngủ nữa! Moah haha…"

Tiếng cười gian có thể nói là vang vọng trên bầu trời của khu nhà ký túc rất rất lâu…

Phòng ký túc của A Đan bất hạnh trở thành đối tượng đả kích đầu tiên của Lão Tiền, Tô Ái Ái lấy ra ba đồng xu trong túi áo mình, niệm A Di Đà Phật trong lòng,  Âu Dương công tử à, không phải là lỗi của em, oan có đầu nợ có chủ, anh hãy đi tìm lão Tiền nhé!

Đầu dây điện thoại bên kia kết nối rất lâu, cuối cùng cũng có người nhận, đối phương "Alo, alo, alo" cả nửa ngày, là tiếng của Bàn tay nhỏ, còn lão Tiền cũng rất bản lĩnh, không chịu nói năng gì, cả phòng Tô Ái Ái che miệng, muốn cười mà không dám cười, nhịn đến đau cả bụng,

Đối phương cúp máy, đám "ma nữ" phòng 513 lập tức cười ầm lên.

Lão Tiền tiếp tục gọi lại, một khi vẫn chưa phải A Đan là người bắt máy, cô nàng sẽ không chết tâm.

Điện thoại vẫn kết nối rất lâu như trước, quả nhiên là A Đan bắt máy, xem ra phòng bên đó đã dậy cả rồi.

A Đan vừa mới "Alô", lão Tiền đã nhanh tay bật bài nhạc chuông tiếng cười khanh khách của trẻ con dí sát vào ống nghe, Tô Ái Ái ngồi bên cạnh mà da đầu cũng rần rật, trên đời này quả nhiên là không có biến thái nhất chỉ có biến thái hơn.

Đứa trẻ con đó cười rất lâu, A Đan cuối cùng cũng điên lên, lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, gặp ma rồi!" Rồi quăng điện thoại bỏ ở đấy.

Đường Đường bật cười, nhanh chóng bị Lão Tiền che miệng lại.

Bên trong điện thoại vang lên tiếng của Bàn tay nhỏ: "Mẹ nó, rốt cuộc là ai vậy, Anh bạn nhỏ, đi dập máy xuống đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!