Chương 27: Sau khi tuyết tan là mùa xuân – P.2

Miền nam, tuyết nhanh tới mà cũng nhanh tan, lúc tuyết tan, sân trường giống như tự nhiên xuất hiện một dòng sông nhỏ, đi tới đâu cũng có thể nghe được tiếng "tí tách" của giọt nước mưa rơi xuống.

Tiết trời đã ấm dần lên, con người cũng trở nên năng động hơn, hội sinh viên và bệnh viện lân cận hợp tác tổ chức chiến dịch hiến máu tình nguyện.

Phòng phát thanh trong trường luôn luôn nói về vấn đề hiến máu, ngay cả những bản nhạc thường phát cũng đổi thành: "Nếu ai cũng có thể hiến tặng một chút tình thương, thì thế giới này sẽ trở thành xã hội tươi đẹp nhất…" Số người đăng kí có thể so với số người tham gia mỗi phiên chợ được rồi.

Liệt Tình từng nói: Lúc tớ 18 tuổi, nhất định phải đi hiến máu một lần.

Cho nên, Tô Ái Ái quyết định đi.

Đáng tiếc cô vừa mới ngồi xuống, chìa cánh tay ra, xịt xịt mũi, bác sĩ đã nói: "Bạn học này, bạn bị cảm sao? Bị cảm thì không thể hiến máu được đâu!"

Tô Ái Ái sửng sốt, cô cũng là buổi sáng vừa mới thức dậy mới phát hiện mình bị cảm một chút, vội vàng giải thích, đối phương cũng không cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp phất phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài.

Haiz, đầu năm nay, muốn hiến máu lại còn không có nơi để hiến.

Vừa mới ra ngoài đã thấy A Đan và Âu Dương hiến xong kéo tay áo xuống rồi.

A Đan vẫy vẫy tay với Tô Ái Ái, Tô Ái Ái đi qua, vẻ mặt đau khổ: "bác sĩ không cho em hiến máu!"

Âu Dương lắc lắc hai túi sữa bột trên tay, cười hì hì: "Haha, máu của em không hợp sao?" Rồi đập lên vai A Đan: "Bác sĩ đó thật là thần kì, chỉ cần nhìn người cũng biết được chỉ số thông minh của người đó!"

Quan hệ của cô với hai anh chàng này sau mùa đông tốt lên không ít, đáng tiếc tên Âu Dương đó là nhân vật điển hình có hận thù với cô, lần gặp mặt nào cũng chẳng nói được câu gì hay ho.

Tô Ái Ái lườm anh: "Người không hợp phải là anh mới đúng, do em bị cảm thôi."

A Đan vỗ vai Âu Dương, cười: "Đừng trêu con bé nữa, chúng ta phải đi học rồi!" Rồi vẫy vẫy tay với Tô Ái Ái: "ĐI nhé!"

Âu Dương giơ tay nhìn đồng hồ, gật đầu xoay người, đi được vài bước lại quay đầu lại, gọi: "Tô Ái Ái, đỡ này!"

Một túi gì đó lại bay tới, Tô Ái Ái theo phản xạ đưa tay ra đỡ, sau khi cầm vào mới phát hiện là túi sữa bột, lắc đầu, đi qua nói với anh: "Em không lấy đâu, anh đem đi cho bạn gái đi!"

Phần quà sau khi hiến máu xong đều là sữa bột, ai cũng có một túi, con trai không thích uống sữa có kem cho nên hầu hết đều đem cho bạn gái, Tô Ái Ái nhận cũng cảm thấy không tiện.

A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói với Tô Ái Ái: "Ha, em không biết sao? Bây giờ cậu ta là người cô đơn rồi!"

Âu Dương giận dỗi đá A Đan một cái, lập tức đem túi sữa bột còn lại không nghĩ ngợi dúi luôn vào lòng Tô Ái Ái, lớn tiếng nói: "Vốn đã ngốc nghếch rồi, haiz, bị cảm mà không điều trị tốt sẽ ngốc hơn đó!"

Cũng chẳng cần biết Tô Ái Ái phản ứng thế nào, xoay người đi mất, Tô Ái Ái bất đắc dĩ ôm hai túi sữa bột.

Cách đó không xa, A Đan giơ tay bóp cổ Âu Dương, lớn tiếng nói: "Cậu đưa cái của cậu là được rồi, tại sao lại đưa luôn cái của tớ cho cô ấy như thế!!!"

Tiếng nói tức giân của Âu Dương truyền tới: "Dù sao thì cũng không có ai để đưa."

Hai tên sinh viên cao lớn cãi nhau ầm ĩ, đi xa…

Mấy ngày sau, A Đan nói phải tụ tập một bữa, anh ta nói đã hết lòng vì câu lạc bộ văn nghệ chiêu mộ được một nhân tài, muốn cho mọi người gặp mặt một lần, còn ghi chú rõ có thể đem theo "Sủng vật" trong nhà tới tham gia.

Tô Ái Ái không có "sủng vật" trong nhà, nhưng Đường Đường sau khi biết chuyện lập tức tình nguyện làm sủng vật tới tham gia, Tô Ái Ái hết cách đành phải dắt theo sủng vật tới, sau khi tới, cô mới biết hóa ra nhân tài kia là Phương Ca.

Hầu hết mọi người đã tới đủ cả, Âu Dương đang chơi oẳn tù tì với bàn tay nhỏ, Phương Ca ngồi cạnh Tống Tiểu Kiều, Phương Ca đang rót nước ngọt vào cốc đưa cho Tống Tiểu Kiều, trái tim Tô Ái Ái siết chặt, cười khổ, cô nên sớm biết, một nhân tài lớn ngoài Phương Ca ra thì còn có thể là ai chứ?

A Đan đứng lên, lôi hai cái ghế ra đặt ngay cạnh vị trí Âu Dương đang ngồi, anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh rồi gọi: "Tô Ái Ái! Qua đây!"

Phương Ca hơi nghiêng đầu sang, Tô Ái Ái lập tức cúi đầu xuống, vội vàng đi tới chỗ kia, ngồi xuống, Âu Dương rất tự nhiên lấy đũa giúp cô và Đường Đường.

Tô Ái Ái lúc hoàn hồn chỉ có thể lườm tên Âu Dương ngồi bên cạnh tự nhiên thái quá, đột nhiên phát hiện hình như người ta lại để một con sói xổng chuồng chui vào đây rồi!

Tô Ái Ái là một người rất thích ăn, nhưng bữa cơm này vừa ăn vừa run rẩy, không muốn ngẩng đầu nhìn Phương Ca nhưng lại chẳng quản được hai mắt mình, người ngồi bên cạnh còn là Âu Dương chuyện gì cũng biết nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!