Minh Thùy mở cửa, trong phòng khách có đầy đủ cả nhà.
Mẹ tôi không hề đi ngủ sớm, bà ấy có thói quen ngủ rất muộn, tôi biết điều đó.
Trước kia bà ấy có thể xem điện thoại đến nửa đêm cũng không chịu ngủ, tôi luôn phải đốc thúc bà ấy.
Thói quen đó của bà chưa bao giờ bỏ được.
Minh Thùy vừa bước vào, cả nhà đồng loạt quay sang quan tâm.
Anh trai tôi đã nhìn thấy Mạnh Kiên đang nói chuyện ở bên ngoài, cũng nhìn thấy sự bất thường của Minh Thùy.
Cô ta khệ nệ đi vào, anh ấy lao tới:
"Thùy, đây là làm sao vậy? Mới nãy còn tốt mà."
Minh Thùy ngoan ngoãn đáp:
"Anh, không sao cả, em... em chỉ là..."
Vừa lúc tôi bước vào, anh tôi liền tối sầm mặt.
Minh Thùy vội vàng nói.
"Anh à, không sao, em không sao."
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía tôi, nước mắt lại trào ra. Luôn như vậy, cô ta luôn như vậy.
Khi cô ta khóc lóc luôn sẽ có người đến hỏi, sau đó Minh Thùy sẽ luôn xua tay nói không sao cả.
Không kể rõ đầu đuôi, không giải thích điều gì.
Chỉ dùng loại ánh mắt sợ hãi nhìn về phía tôi, và để mặc cho người ta tưởng tượng.
Mặc nhiên, trong mắt người chứng kiến thì tôi chính là kẻ bắt nạt.
Quả nhiên, sau màn diễn này cả nhà đã đổ dồn ánh mắt khó hiểu nhìn về phía tôi.
Cháttttt.
Một cái tát đau điếng rơi trên mặt tôi.
"Mày vừa về đã làm loạn cái gì?" Bố tôi gào lên chất vấn.
Tôi sững sờ. Tất cả người có mặt lúc đấy đều sững sờ.
Nhưng chỉ có tôi là người phản ứng lại, ôm mặt ngơ ngác nhìn sang người được tôi gọi là bố.
Ánh mắt ông ấy đỏ lên, đang hung tợn nhìn tôi giống như nhìn kẻ thù.
Tôi không hiểu, ông ấy là bố tôi, tại sao lại có thể nhìn tôi, con gái ruột thịt của ông ấy giống như nhìn kẻ thù.
Tôi không rõ cảm giác của mình lúc này là gì.
Tức giận, sợ hãi. Có lẽ là cả hai.
Cơ thể tôi lúc này không thể khống chế được mà run lên bần bật.
Kiếp trước, trước khi tử vong đến, tôi đã nghĩ đến họ, những người thân ruột thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!