Chương 42: Bán mức trái cây

Trần Tiểu Mễ ghé vào cạnh bàn, nhìn mứt trái cây, nói: "Cứ để vậy là được rồi sao?"

"Để nguội là được rồi."

Trần Tiểu Mễ đợi một hồi lâu, rốt cuộc chờ đến lúc nó nguội.

Trần Tiểu Mễ gấp đến không chờ nổi lấy một chút mứt trái cây ăn một miếng, mút ngón tay, vẻ mặt hạnh phúc nói: "A! Thật ngon!!"

Lục Lâm cũng lấy một chút nếm nếm, nhíu mày, nói: "Hình như có hơi ngọt quá rồi."

"Ta cảm thấy ăn rất ngon a!" Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm đúng là kỳ quái, ngọt còn không chịu a! Khẩu vị của đại thiếu gia, so với y kén chọn hơn nhiều, ăn thịt cũng vậy, Lục Lâm chỉ thích ăn thịt nạc.

Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy có lẽ là Trần Tiểu Mễ nói đúng, dù sao y cũng là người ở chỗ này.

Lục Lâm có chút thất thần, Trần Tiểu Mễ liền xử lý nửa bình mứt trái cây.

Lục Lâm bất đắc dĩ nói: "Ăn ít thôi, sẽ bị sâu răng ."

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm lo lắng vó chút dư thừa, có ăn không ăn lại còn suốt ngày lo lắng mấy chuyện kì quái.

Lục Lâm lấy hết dã môi làm thành mứt trái cây, sao khi làm xong mứt trái cây, Lục Lâm đem mứt trái cây còn dư lại bỏ vào bên trong quầy bán quà vặt, tính chờ thêm mấy ngày nữa liền mang đến tửu lầu bán chung với rượu khoai lang đỏ luôn.

Trần Tiểu Mễ nhân lúc Lục Lâm không chú ý, trộm mang hai bình mứt trái cây dấu đi.

Thư bỏ vào quầy bán quà vặt, muốn lấy ra phải có sự đồng ý của, Lục Lâm Trần Tiểu Mễ đối với mấy câu Lục Lâm nói cái gì mà "Không thể ăn quá nhiều a!", "Sẽ bị sâu răng a!", "Đều là rác rưởi thực phẩm a!" căm hận đến tận xương tuỷ, nhưng lại không thể làm được gì............

"Lục tiểu ca, Trần tiểu ca, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!" Lão bản Hồng Vận tửu lâu, phi thường nhiệt tình tiếp đãi hai người.

Rượu của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đưa đến, bán rất đắc, hai bên hợp tác phi thường tốt đẹp.

"Lần này có bao nhiêu rượu a?" Vương chưởng quầy có chút không chờ nổi hỏi.

"Rượu loại một mười vò, loại hai ba mươi vò."

Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Rất tốt a." Vương chưởng quầy bảo mấy tiểu nhị, đem rượu vào hầm rượu, đưa Lục Lâm được mười bảy lượng bạc.

Lục Lâm nhìn Vương chưởng quầy, nói: "Chỗ ta có một thứ mới lạ, do ta ngẫu nhiên làm được, muốn nhờ Vương lão bản nhìn xem."

Vương chưởng quầy rất có hứng thú nói: "Thật không? Thứ gì thế?"

Lục Lâm lấy ra một bình mứt trái cây, Vương chưởng quầy nếm một miếng, nói: "Thứ tốt a! Có lẽ sẽ có không ít khách nhân thích, bất quá, hẳn là bỏ vào không ít đường đi, Lục tiểu ca đúng là chịu bỏ vốn a."

Lục Lâm cười cười, nói: "Đúng là cho vào không ít đường, cho nên, nếu bán giá rẻ sẽ không hồi vốn lại được."

Vương chưởng quầy nhìn mứt trái cây, nói: "Thứ này không tồi, bất quá, không thể để lâu a!"

Lục Lâm âm thầm nhảy dựng, thầm nghĩ: Quả nhiên là người rành nghề a! Lập tức hỏi tới vấn đề mấu chốt, "Ước chừng có thể bảo tồn bảy ngày."

Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Bảy ngày a! Vậy là đủ rồi."

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đưa mức trái cây đến Hồng Vận bán được một số lớn.

Lục Lâm định giá với chưởng quầy, một lọ mứt trái cây một lượng bạc, mỗi khi bán ra một lọ, lão bản có thể lấy hai trăm văn.

Giá bán mứt trái cây hơi cao, ngay từ đầu có rất ít người hỏi thăm. Nhưng lục tục người mua liền càng ngày càng nhiều.............

Cách mấy ngày, dã môi trong rừng lại lớn được một đám, Lục Lâm liền đưa rổ cho Trần Tiểu Thái, bảo Trần Tiểu Thái lại đi tìm người hái dã môi.

Lần này tìm người thuận lợi hơn lần trước nhiều, trên thực tế, mấy ngày nay, mỗi lần Trần Tiểu Thái ra cửa sẽ thường xuyên gặp được mấy người lúc trước hái dã môi cho nó, còn hỏi nó cơ muốn hái dã môi nữa hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!