Chương 36: Trần gia tới đòi tiền

Trần gia.

Trương Nguyệt Hồng nhìn từng đôi bao tay, có chút lo lắng nói: "Rõ ràng là thứ tốt như vậy, sao lại bán không được chứ."

Trần Thủ Tín ở chợ nhìn thấy Trần Tiểu Mễ bán bao tay kiếm tiền, chợ cũng không thèm dạo liền trực tiếp đến chỗ bán lông thú mua lông hồ ly, lúc ấy có mấy người cũng muốn mua lông hồ ly, mấy người liền giằng co thành một đoàn.

Giá gốc của lông hồ ly là năm lượng bạc, Trần Thủ Tín lại tiêu bảy lượng bạc mới mua được lông hồ ly từ cửa hàng.

Vốn dĩ Trần Thủ Tín còn cho rằng, một tấm lông hồ ly lớn như vậy, cũng làm được hơn mười đôi bao tay, có thể kiếm lời mười đến hai mươi lượng. Nào biết rằng, căn bản không có ai mua, rõ ràng lúc trước có mấy công tử nhà giàu sản khoái tiêu hai lượng bạc để mua bao tay.

Lúc ấy, còn có người đưa ra giá ba lượng bạc muốn Trần Tiểu Mễ bán bao tay cho hắn.

Hiện tại cho dù gã bán một lượng bạc cũng không có ai mua, gã khuyên mãi bán hai đôi một lượng mới bán được hai đôi.

Trần Thủ Tín cắn chặt răng, nói: "Tiểu tử thúi này đã hại ta."

Trần Cảnh mang bao tay, lại rất cao hứng, Trần Thủ Tín bán bao tay bán không được, vừa vặn Trần Cảnh có thể tự mình mang, cũng có được chút nổi bật ở trường. Nhiều học sinh trên trấn rất có tiền, bất quá, người có gia cảnh không tốt càng nhiều hơn.

Trương Nguyệt Hồng liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái, "Mấy người cùng trường với ngươi sao lại không mua bao tay."

"Bọn họ đều có, còn lại thì có chút nghèo, mang bao tay lông thỏ cũng không khác biệt lắm." Trần Cảnh nói.

Tuy rằng là người đọc sách, nhưng người đọc sách cũng có luẩn quẩn của người đọc sách, thời điểm mấy đại thiếu gia kia đi học ở trấn trên, còn phải mang theo thư đồng, đâu có giống học sinh xuất thân từ nông thôn như bọn họ, Trần Cảnh đeo bao tay, bất quá cũng chỉ để khoe với đám người Lục Trình Ngọc chút thôi.

Trương Nguyệt Hồng thở dài, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trước kia lão đại mua lông hồ ly về, đã bị lão gia tử quở trách là tiêu tiền phung phí, lúc ấy, lão đại còn cam đoan là có thể bán ra mấy chục lượng, hiện giờ một lượng bạc cũng không kiếm được, còn thâm vốn vài lượng, lão gia tử biết được, đương nhiên là rất tức giận.

"A Cảnh a! Bằng không ngươi mang theo hai đôi đến thư viện đi, nếu như có người muốn mua......"

Trần Cảnh không vui nói: "Mẹ, tương lai ta còn phải làm quan, sao có thể làm ra hành vi buôn bán này." Mang bao tay đến học viện bán, hắn sẽ rất mất mặt a!

Trương Nguyệt Hồng sửng sốt một chút, nói: "Cũng phải, cũng phải, là mẹ hồ đồ."

Trần lão đại vẫn chưa từ bỏ ý định vào trấn cạnh tranh, người mua bao tay thì không có, người bán bao tay thì lại càng nhiều, bao tay lông hồ ly của Trần lão đại không người hỏi thăm, một ít người bán bao tay lông thỏ, tuy rằng ít lời nhưng lại bán được nhiều, sinh ý cũng chắp vá được chút ít.

Thời tiết mùa đông quá lạnh, đi lên trấn trên cũng không dễ dàng, lúc đầu còn có thể thuê xe bò, số lần nhiều, chủ xe lại ngại tiền ít, không muốn cho thuê, Trần lão đại chỉ có thể đi bộ, mấy lần sau, Trần lão đại liền không muốn đi nữa..................

Nhà Trần Tiểu Mễ.

"Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ ngươi đi ra đây cho ta." Một đạo thanh âm không kiên nhẫn vang lên trong sân.

Trần Tiểu Mễ nghe thấy thanh âm này, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lấy thương trúc đi ra ngoài.

Lục Vinh vừa thấy tư thế này của Trần Tiểu Mễ, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.

"Trần Tiểu Mễ, gia gia ngươi bị bệnh, ngươi mau về nhìn xem."

Trần Tiểu Mễ khẽ hừ một tiếng, nói: "Ông ta bị bệnh, thì kiên quan gì đến ta?"

Trần Thủ Tín chờ Trần Tiểu Mễ, nói: "Trần Tiểu Mễ, ngươi là cái thứ đáng chém ngàn đao, gia gia ngươi bị bệnh, ngươi cũng mặc kệ."

Trần Tiểu Mễ có chút châm chọc nói: "Sao ta phải xen vào? Tiểu Mạch bị bệnh, ông ta cũng ngăn không cho mời đại phu, còn nói từ từ sẽ khỏe lại, thân thể lão gia tử rất tốt a, tự nhiên cũng sẽ tốt thôi."

"Cái thứ khốn nạn, sao ngươi có thể nói như vậy? Trần gia chúng ta sao lại sinh ra cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu như ngươi chứ." Trần Thủ Tín thẹn quá hóa giận nói.

Trần Tiểu Mễ híp mắt, nhìn Trần Thủ Tín, nói: "Đồ không biết xấu hổ, ta đã phân gia từ lâu, trước kia nghèo khó thì không liên quan bây giờ thấy ta kiếm được tiền liền muốn đến đây tống tiền, ta kiếm được nhiều tiền cũng không liên quan gì đến các ngươi, ngươi mau cút đi."

Trần Thủ Tín oán hận nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Ngươi đúng là thứ khốn kiếp, nhị đệ sớm muộn gì cũng bị ngươi làm tức giận đến phải đội mồ dậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!