Chương 25: (Vô Đề)

Nhà Trần Tiểu Mễ.

"Đại ca, lại lên trấn trên sao?" Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mễ đang bận rộn hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu.

Trần Tiểu Thái chuyển động tròng mắt, lần trước đại ca lên trấn trên, đã là khoảng hai mươi ngày trước.

Trong khoảng thời gian này, đại ca săn thú hình như ít hơn một ít, hơn nữa, còn để lại một phần lớn để nấu ăn.

Vốn dĩ đại ca rất có ý thức vượt qua khổ cực, luôn nghĩ để dành tiền.

Bất quá, trong khoảng thời gian gần đây, lại trở nên rất thích ăn, nếu như bắt được con thỏ, hay gà rừng đều đưa cho Lục Lâm, cùng Lục Lâm thảo luận là xào hay là hấp hay là hầm sẽ ngon hơn. So với trước đây hình như .... Rộng rãi hơn rất nhiều.

Lục Lâm làm đồ ăn, cũng xác thật rất là ngon.

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Mạch cũng bị dưỡng đến mập hơn không ít, lúc đi theo nó ra ngoài nhặt củi cũng rất nhiệt tình.

Trần Tiểu Thái cũng phát hiện hình như sức lực của tam đệ Tiểu Mạch không hề nhỏ, trước kia Tiểu Mạch vẫn luôn sinh bệnh nên cũng không lộ ra, Trần Tiểu Thái ẩn ẩn hoài nghi, tam đệ sẽ trở thành đại ca thứ hai.

Trần Tiểu Mễ chuyển động tròng mắt, đã tiến vào mùa đông, kế tiếp chỉ sợ là sẽ càng ngày càng lạnh.

Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm thương lượng qua, quyết định bán thêm một ít rượu, rượu lần trước vô luận là người trong tửu lầu tửu hay chưởng quầy đều rất thích, một vò có thể bán tới tám trăm văn, có thể so được với một đầu heo.

Sau khi vào thành, trước tiên Trần Tiểu Mễ đến tửu lầu, bán đi mười vò rượu, kiếm được tám lượng bạc, lúc sau, hai người lại đến Dương gia, đồng dạng cũng bán mười vò rượu cho Dương đại thiếu gia, cũng được tám lượng bạc.

Nhiều hơn mười sáu lượng bạc, Trần Tiểu Mễ cảm giác được một sự giàu có trước nay chưa từng có.

Trước kia Trần Tiểu Mễ đánh được lão hổ, cũng từng rộng rãi một hồi, nhưng lúc ấy thật sự quá nguy hiểm.

Hiện giờ lại nhẹ nhàng có mười sáu lượng bạc vào tay, làm Trần Tiểu Mễ có một loại cảm giác không chân thật.

"Chúng ta đến cửa hàng bán ngưu nhìn chút đi." Lục Lâm lại lần nữa đề nghị.

Lần trước không mua được con la, Lục Lâm ít nhiều có chút tiếc nuối, hiện tại lại có nhiều bạc như vậy, mua bảy con la cũng không có gì ghê gớm.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên đi đường núi, nhưng đi một mạch đến trấn trên, Lục Lâm có cảm giác thực vất vả, về sau có đầu gia súc thay cho đi bộ, vậy sẽ rất tuyệt.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, có chút nghi hoặc nói: "Cho dù không có mang đồ trên người đi đường, cũng rất mệt sao?"

Lục Lâm gật gật đầu, cười khổ một chút nói: "Đúng vậy! Rất mệt."

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nghiêng nghiêng đầu: "Ta còn cảm thấy rất tốt a......" Trước kia khi Trần Tiểu Mễ lên trấn trên đều mang theo rất nhiều đồ nặng, bây giờ đi đường chỉ cần cõng một cái sọt trống không giả bộ một chút thì tốt rồi, so với phía trước, Trần Tiểu Mễ đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, âm thầm trợn trắng mắt, tuy rằng đã thay đổi một thân thể khác, nhưng vẫn là không thể chịu khổ dù chỉ một chút nào, hắn thật là có tội a! Hình như nguyên chủ đã chịu khổ nhọc không ít.

"Đên cửa hàng bán ngưu nhìn một chút, có con nào thích hợp mua một con." Trần Tiểu Mễ hai mắt lượng lượng nói.

Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút hồ nghi nói: "Sao ngươi lại đột nhiên thông suốt thế?"

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, nói: "Dù sao sau này rất có khả năng sẽ thường xuyên lui tới giữa trên trấn và trong thôn."

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Nếu nhà nhỏ trong thân thể Lục Lâm có thể giữ tươi, vậy nếu ăn sạch đồ trong nhà nhỏ bọn họ cũng có thể đem đồ trong núi dự trữ trong đó, chờ tới tới đông đậm, sẽ mang vào thành bán đi.

Chờ tới lúc đông đậm, lương thực sẽ không có, giá cả của những món ăn dân dã, rau dại, hình như đều có thể cao hơn không ít............

Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ cùng đến cửa hàng bán gia xúc, lần trước hai người không mua được gia xúc thích hợp, bất quá, lần này lại gặp được một con la không tồi.

Sau con là, còn có một cái xe khá tốt, nhìn còn rất mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!