Trang trại? Muốn sang tay nông trại?
Trong lòng Nguyên Khê hơi động, đây là một cơ hội tốt.
Trên Lam Tinh có rất ít đất đai có thể trồng trọt cây trồng, ở chỗ này, người ta có thể có được một mẫu ba phân* đất có thể trồng được lương thực, đó mới là thứ tiền tệ chắc chắn nhất, còn đáng tin hơn tiền tệ trên Lam Tinh, giá trị của nó có thể sánh ngang điểm tín dụng liên bang.
*Một mẫu=khoảng 667m², còn phần ba phân thì mình không rõ lắm ;-;
Trước kia Nguyên Khê cũng có ý định này, nhưng vì đất đai thưa thớt nên có ít ai muốn bán, ý này của cậu cũng chỉ là nghĩ một chút, không ngờ hôm nay lại gặp được Vương Khánh Niên muốn sang tay, sao lại không động lòng cho được?
Trong lòng có suy tính, động tác trên tay Nguyên Khê lại càng nhanh hơn, vốn dĩ đang hết lòng nấu cơm, bây giờ lại thêm hai phần tâm ý.
Vì thời gian khá gấp gáp, nguyên liệu nấu ăn trên tay Nguyên Khê cũng tương đối có hạn, Nguyên Khê đã nấu một con cá tươi, lại làm một đĩa cà tím hầm thịt băm, nghĩ đến phụ nữ trong nhà đã tăng thêm, cậu lại nấu thêm một đĩa thịt lợn xào dứa sốt chua ngọt, vừa thơm vừa ngọt mang theo chút vị chua, còn có cả mùi thơm của trái cây.
Vẫn còn một miếng bí đao, lại nấu tiếp một nồi canh cá.
Đây đều là những nguyên liệu mà cậu đã quen thuộc, sau đó cậu lại dùng một loại đặc sản Lam Tinh gọi là trứng chim tô đầu làm thử món bánh trứng, màu trắng sữa kết hợp với màu vàng nhạt và màu xanh biếc của hành lá thái nhỏ làm tăng cảm giác ngon miệng.
Sau đó cậu lại sắp mấy món nguội, một bát củ cải đỏ muối chua ngọt, một đĩa váng đậu cuốn rau củ và một đĩa đậu đũa luộc rưới sốt mè xanh ngắt.
Khi làm mấy thứ này, âm thanh tích tích tích
"Xin chúc mừng, thuật nấu ăn đã tăng thêm một điểm" liên tục vang lên, tổng cộng có tám món ăn, nhưng độ thành thạo lại chỉ tăng bảy điểm.
Nguyên Khê chú ý đến nó, hoá ra cà tím hầm thịt băm không được tăng độ thành thạo, Nguyên Khê nghĩ một chút, hình như mấy ngày trước mình có nấu món này rồi.
Chẳng lẽ món nào đã từng làm rồi thì sẽ không tăng điểm?
Trong lòng để ý chuyện trang trại nên Nguyên Khê không tìm tòi thêm mấy thứ này, trước hết vội vàng bưng đồ ăn lên bàn.
Một bàn đầy ắp đồ ăn này khiến cụ Vương, vợ chồng Vương Khánh Niên và cả Vương Tuyết Tình đều kinh ngạc.
Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân đã biết Nguyên Khê biết nấu ăn, nhưng họ không ngờ chỉ trong 1 giờ ngắn ngủi này cậu đã làm ra được một bàn thức ăn hương sắc đầy đủ như vậy, trong lòng họ cũng có hơi ngạc nhiên.
Lúc này Tiểu Nguyên Triết đã chơi mệt rồi, Lâm Tố Vân cũng đã cho bé uống sữa bột, đang ngủ say, vừa may không quấy rầy người lớn ăn cơm.
Lâm Tố Vân vừa rảnh tay liền bảo Nguyên Khê ngồi xuống, còn mình thì đi xếp bát đũa, chén uống rượu và rượu ủ thượng hạng.
Dù đã trải qua mấy nghìn năm, tình yêu của loài người với rượu vẫn không hề suy giảm.
Dù đã thử nhiều loại rượu chủng loại phong phú nhưng vạn biến bất ly kỳ tông*, rượu được ủ từ ngũ cốc vẫn được mọi người yêu thích nhất.
*Vạn biến bất ly kỳ tông: dù thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Nguyên Khê thì chưa từng uống nhiều nên không biết tửu lượng mình ra sao, hơn nữa bây giờ thân thể cậu không thể uống rượu và ăn đồ cay.
Những việc này Lâm Tố Vân đã sớm nói với cậu, chính cậu cũng nhớ rõ.
Dù Nguyên Khê không uống được khiến Vương Khánh Niên thấy thật tiếc nuối, nhưng là do vấn đề sức khỏe nên ông cũng không thuyết phục tiếp nữa.
Tuy nhiên Nguyên Khê ngồi cạnh vừa liên tục rót rượu vừa cười đùa nói chuyện, mỹ tửu phối giai hào*, lại còn có người nói chuyện hợp ý, bữa ăn này vô cùng vui vẻ.
*Mỹ tửu phối giai hào: rượu ngon đi kèm món ngon.
Vương Khánh Niên vốn là người giỏi ăn nói, bây giờ lại càng cởi mở, nói mãi cũng chuyển đến việc đang khiến ông phiền lòng: "Cái trang trại kia của anh rộng khoảng ba trăm mẫu, đều là đất ruộng phì nhiêu, hàng năm có thể sản xuất hơn ba mươi nghìn cân lương thực cũng như lượng lớn trái cây rau củ, còn có một trại chăn nuôi, chim tô đầu, trâu bạch văn, lợn đốm với cả linh dương lửa, đều là giống tốt...! Ài, nếu không phải vì đứa con gái này, anh cũng không nỡ sang tay cho người khác..."
Ông càng nói, trong lòng Nguyên Khê càng lung lay, chỉ vì câu chuyện này mà Nguyên Khê hỏi thêm mấy câu, cậu vừa hỏi Lâm Tố Vân liền nhìn cậu vài lần, Lâm Tố Vân là người khôn khéo, lập tức đoán được ý đồ của Nguyên Khê, tuy nhiên bà không ngăn cản mà còn hỏi giúp vài vấn đề quan trọng.
Thấy Lâm Tố Vân hứng thú, Vương Khánh Niên cũng hơi động lòng, thật ra trang trại của ông không phải là không bán được, thậm chí nếu ông muốn giao dịch bằng điểm tín dụng cũng sẽ có một đống người xếp hàng mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!