Chương 5: Mang Thai

Trận chiến kết thúc!

Trong khoang hành khách vang lên những tiếng reo hò vang dội, đó là niềm vui mừng khôn xiết sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Không một ai chết, thậm chí cũng không một ai bị thương, chỉ như vậy mà thoát ra khỏi ác mộng! Mà tất cả những điều này là do người thanh niên trông không chút nào mạnh mẽ, thậm chí là hơi gầy yếu trước mặt họ!

Bất kể là hành khách hay nhân viên làm việc trong phi thuyền, tất cả đều mang lòng biết ơn không lời nào diễn tả được với Nguyên Khê.

Dưới bầu không khí nhiệt liệt như vậy, vẻ mặt Nguyên Khê vẫn chưa thả lỏng chút nào, cậu đỡ người phụ nữ ngã dưới đất lên rồi giao cho chồng bà.

Nguyên Khê biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Như để chứng minh suy nghĩ của cậu, chiếc phi thuyền bị tấn công hai lần lại đón nhận một đòn tấn công chí mạng, đợt rung chuyển kịch liệt lần này còn dữ dội hơn hai lần trước nhiều.

Khách trên tàu lần lượt biến sắc, lúc này cơ trưởng nhanh chóng giải thích:

"Nhất định là tàu tuần tra liên bang, họ không biết tình hình nội bộ của chúng ta, đợi tôi kết nối với trụ sở chính giải thích rõ ràng là mọi người có thể hạ cánh an toàn!"

Nghe anh ta nói vậy, những hành khách vừa rồi có hơi lo lắng đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có mình Nguyên Khê, biểu cảm từ đầu đến giờ vẫn chưa hề thả lỏng, nét mặt so với lúc nãy thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Người phụ nữa trung niên kia đã bình thường trở lại, bà để ý đến biểu cảm trên mặt Nguyên Khê, hơi không yên tâm hỏi:

"Con trai, có phải con đã biết điều gì không?"

Nguyên Khê nhìn về phía bà với ánh mắt hơi do dự, cậu không biết có nên kể những điều mình thấy ra không, ngoài kia căn bản không phải cứu viện, họ tuy đã giải quyết xong bọn đầu gấu nhưng tám phần là phải chết trong tay quân mình.

Thấy Nguyên Khê còn đang chần chừ, người phụ nữ trung niên nói thêm:

"Con trai, cô tên là Lâm Tố Vân, con có thể gọi cô là cô Lâm, nếu con không ngại thì có thể nói với cô trước."

Nguyên Khê nhìn Lâm Tố Vân, Lâm Tố Vân trông khoảng tầm 40 tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt, nhưng những chi tiết nhỏ như phong thái và trang phục đã để lộ tuổi tác của bà.

Lâm Tố Vân tóc đen mắt đen, da rất trắng, bề ngoài xinh đẹp, nhưng mặt mày nghiêm nghị không kém đàn ông.

Thực ra từ hành động cướp vũ khí của bà vừa rồi là có thể nhận thấy, người phụ nữ này là một người cứng cỏi, cũng là một người lý trí.

Nguyên Khê cần ai đó có thể cùng suy xét với mình, nên cậu hạ giọng kể lại cuộc trò chuyện giữa bọn đầu gấu và Phong Vân, Phong Vân thờ ơ ra sao và cuộc trò chuyện sụp đổ như thế nào.

Nghe vậy, Lâm Tố Vân hơi híp mắt lại, sau đó nói với Nguyên Khê:

"Không thể kể hết ra, nếu không sẽ gây hỗn loạn, đến lúc đó sẽ không thể kiểm soát được."

Nguyên Khê cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể để mấy người này ngây thơ cho rằng mình sẽ được cứu, hơn nữa họ cần tự cứu mình, cần đồng tâm hiệp lực mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Sau khi cân nhắc đủ đường, cuối cùng Nguyên Khê nói:

"Xin mọi người hãy yên lặng, tôi vừa nghe thấy cuộc trò chuyện đàm phán giữa hai tên đầu gấu này với đội tuần tra liên bang chúng ta."

Cậu ngừng một chút, đoạn nói:

"Cuộc đàm phán đã thất bại, bọn đầu gấu đã cưỡng chế cắt đứt tất cả biện pháp liên lạc với bên ngoài. Vì vậy chúng ta không còn cách nào để truyền tin ra bên ngoài cả."

Nguyên Khê giải thích rõ ràng sự việc, đồng thời cũng úp mở che giấu mọi chuyện, chỉ đổ hết trách nhiệm lên đầu hai gã đầu gấu.

Không phải là Nguyên Khê muốn bảo vệ danh dự của vị Thượng tướng Phong Vân kia, mà là cậu không muốn khiến những người này tuyệt vọng.

Vì để ổn định cảm xúc của họ, để bọn họ còn động lực chiến đấu nên Nguyên Khê đã nói dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!