Diệp Hằng ngây ra, hồi lâu sau mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Thiếu tướng Diệp trước giờ dù có xảy ra chuyện lớn cỡ nào cũng mặt không đổi sắc, vào lúc này cũng phải luống cuống… Hắn ôm Tiểu Nguyên Triết mà không biết phải làm sao, nhưng Tiểu Nguyên Triết thì lại vui chết đi được, bé con đang sung sướng vì chiến công đánh dấu lãnh thổ của mình [Không hề].
Nguyên Khê đứng nhìn bên cạnh cười phá lên, cậu luôn bị Diệp Hằng bắt nạt không thể phản kháng, không ngờ bây giờ con trai lại có thể trút giận hộ mình.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo mang theo biểu tình luống cuống của Diệp Hằng, Nguyên Khê thực sự là sảng khoái quá trời!
Cậu không ngừng cười ha ha, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của Diệp Hằng.
Anh thích đắc ý đúng không anh thích càn quấy đúng không anh thích mặt dày giở trò lưu manh đúng không? Hừ, can tội dám bắt nạt ông đây, bây giờ thì lên voi xuống chó, cố mà tận hưởng quà gặp mặt của con trai anh đi!
Nguyên Khê cười mãi không ngớt, Lâm Tố Vân cũng nở nụ cười nhưng không hả hê như Nguyên Khê, bà bước đến giải vây cho Diệp Hằng, ôm lấy Tiểu Nguyên Triết, vỗ nhẹ mấy cái lên cặp mông nhỏ mập mạp của nhóc:
"Nhóc thối nghịch ngợm này."
Tiểu Nguyên Triết không hề biết mình vừa bị phạt, còn tưởng là bà nội đang trêu mình, vì thế nhóc lập tức thay đổi mục tiêu, nói yê yê ya ya với bà nội.
Nguyên Khê vẫn đứng đó cười, Lâm Tố Vân lườm cậu nói:
"Mau dẫn Thiếu tướng Diệp đi thay đồ đi."
Lâm Tố Vân vừa nói vậy, Diệp Hằng vội tiếp lời:
"Cô Lâm, cô cứ gọi cháu là Diệp Hằng là được rồi."
Lâm Tố Vân mỉm cười với hắn rồi không nói gì nữa.
Nguyên Khê cũng tự tém tém lại, không cười hả hê thế nữa, chuyển thành im lặng nhịn cười, cậu cong mắt nhìn thấy trên chiếc áo đắt tiền của Diệp Hằng có một vũng nước thì lại muốn cười tiếp.
Thấy Lâm Tố Vân định nói tiếp, Nguyên Khê mới nói với Diệp Hằng: Đi theo tôi.
Hai người đi vào trong phòng ngủ của Nguyên Khê, cửa vừa đóng lại, Diệp Hằng bèn xoay người lại đè Nguyên Khê vào tường, nắm cổ tay của cậu, chạm khẽ lên môi cậu, Diệp Hằng nhẹ nhàng xoa một chút rồi dừng lại, hai người dựa rất sát nhau, Diệp Hằng nói với giọng hơi khàn:
"Vui thế cơ à? Cười thêm một cái cho anh xem nào."
Nguyên Khê bị bất ngờ trở tay không kịp, hoàn toàn rơi vào thế bị động, Diệp Hằng lại mặt dày giở trò lưu manh.
Nhưng bây giờ Nguyên Khê đã có kinh nghiệm, trước lạ sau quen, lần trước là tại cậu chưa có kinh nghiệm nên mới bị Diệp Hằng trêu chọc liên tục, nhưng lần này… Nguyên Khê cười cong mắt.
Diệp Hằng hơi sửng sốt, vừa thất thần một chút cổ tay trái của hắn đã bị Nguyên Khê giữ lấy.
Hai ngón tay của Nguyên Khê rất khỏe, nơi cậu giữ cũng chuẩn xác khiến đối phương khó thoát ra.
Nhưng so ra thì sức lực của Nguyên Khê vẫn không đủ, nếu Diệp Hằng mà cố thoát ra thì cậu cũng không giữ được, nhưng thấy bộ dạng đắc ý này của Nguyên Khê, Diệp Hằng không hề có ý định giãy giụa.
Nguyên Khê chiếm được ưu thế nên vui vẻ, lại bắt chước Diệp Hằng giở trò lưu manh, cậu bỏ một tay ra, nắm cằm Diệp Hằng, cười híp mắt nói:
"Nào, cười một cái cho tôi xem."
Vẻ mặt và hành động của cậu quả thực là giống một thằng nhóc lưu manh, đương nhiên là phải bỏ qua vấn đề chiều cao đáng thất vọng khiến cậu phải kiễng chân mới có thể mặt đối mặt với Diệp Hằng…
Diệp Hằng bất động nhìn Nguyên Khê, vẻ mặt và tư thế lúc này của Nguyên Khê như một cái lông chim không ngừng quét qua trái tim hắn khiến tim hắn ngứa ngáy, càng nhìn, ánh mắt hắn càng khó kiểm soát mà dán vào đôi môi kia.
Diệp Hằng cười theo ý Nguyên Khê, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nguyên Khê một cách chăm chú, nhìn vào mắt cậu, tình cảm nồng nàn trong ánh mắt cùng với khóe miệng vô thức cong lên khiến dung nhan tinh xảo ấy mang thêm mấy phần cám dỗ.
Nguyên Khê là người bình thường, mắt thẩm mỹ của cậu bình thường, nên bây giờ cậu có hơi mê mẩn, nhất là bầu không khí nóng bỏng lạ kỳ này, thêm cả ánh mắt nồng cháy không hề che giấu kia khiến cậu không khỏi hơi hồi hộp.
Ngay sau đó, Diệp Hằng nhẹ nhàng thoát khỏi sự giam cầm của Nguyên Khê, hai tay hắn khóa eo Nguyên Khê lại, hơi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi nhạt màu ấm mềm kia, sự đụng chạm dịu dàng mang lại từng đợt ngứa ngáy, Nguyên Khê chớp chớp mắt, Diệp Hằng trầm giọng nói: Nhắm mắt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!