Chương 22: Gặp Mặt

Edit: Cỏ

Nguyên Khê mới nói câu này Lâm Tố Vân đã hiểu ý, tìm người hợp tác đúng thật là một cách hay.

Phút chốc trong đầu bà liền hiện lên một người cha khác của Tiểu Nguyên Triết, cậu ba nhà họ Diệp, nếu có nhà họ Diệp đứng sau giúp đỡ thì có thể thoải mái hơn nhiều, có thể bớt đi nhiều phiền phức.

Nhưng mà...! Lâm Tố Vân liếc Nguyên Khê, nếu cậu đã mở lời nhờ hai người họ giúp, hiển nhiên là không muốn có chút liên hệ nào với nhà họ Diệp, nói cũng phải, lúc trước hai người đã chia tay trong hòa bình, quyền nuôi dưỡng con cái cũng sắp xếp ổn thỏa, bây giờ lại tìm đến thì có vẻ không hay cho lắm.

Tuy Nguyên Khê là một người đàn ông, nhưng thật ra loại chuyện này không liên quan gì đến giới tính, sự chênh lệch thân phận địa vị mới là quan trọng nhất.

Bản thân Nguyên Khê đã thuộc bên yếu thế, nếu nhà họ Diệp kiên quyết muốn cướp lấy đứa bé thì Nguyên Khê thực sự không ngăn được.

Lâm Tố Vân là phụ nữ, có thể có thể đồng cảm với vấn đề này, nên bà cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn vạch rõ quan hệ với nhà họ Diệp của Nguyên Khê.

Cũng vì bà hiểu được điều đó, nên bà cũng chỉ có thể loại bỏ suy nghĩ trong đầu mình.

Sao Bắc Kinh là một trong những sao chủ quan trọng của Liên bang, nhất là người tham gia cuộc tổng tuyển cử Tổng thống lần này xuất thân từ Sao Bắc Kinh, lại còn là những người vang danh một thời, rất nhiều người quyền cao chức trọng.

Nếu thắng cuộc tổng tuyển cử Tổng thống, vậy thì Sao Bắc Kinh sẽ là hành tinh thủ đô của chính quyền Liên bang mới, địa vị của nó cũng sẽ tăng vọt.

Lâm Tố Vân nhìn Nguyên Ngọc Thành, những năm gần đây nhà họ Nguyên đã dần sa sút, thế hệ trẻ cũng không có người nào nổi bật, người nào người nấy đều tham lam hưởng thụ, sống dựa vào thành quả của quá khứ, nhận mấy chức vụ nhàn tản.

Tuy Nguyên lão gia tử là một người có kiến thức, nhưng không ngăn được việc con cháu không có chí tiến thủ, vốn là định ném vài người vào quân đội để học hỏi kinh nghiệm, nhưng không ngờ đã không học được gì lại còn gây họa lớn, đúng là tiền mất tật mang.

Sau trận giằng xé kia, nhà họ Nguyên lại bị tổn thương nguyên khí, cũng liên lụy đến Nguyên Ngọc Thành bị người ta gạt bỏ.

Hai vợ chồng đều là người tính tình ương ngạnh, nửa cuộc đời vất vả khổ cực vì Liên bang, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy nên cũng đã lạnh lòng.

Họ vốn muốn ra ngoài đi xa để giải sầu một chút, không ngờ lại đụng phải sự kiện cướp tàu.

Nhưng cũng may họ đã gặp được Nguyên Khê, trải qua cuộc yên ổn trên hành tinh cằn cỗi này, nhìn cuộc sống trước mắt, trong lòng hai người họ đều mãn nguyện.

Nhưng bây giờ Nguyên Khê lại phát hiện ra một bí mật to lớn như vậy, chưa nói đến việc Nguyên Khê không muốn giấu giếm, sự giáo dục mà họ tiếp nhận từ khi sinh ra cũng không cho phép họ mặc kệ bỏ qua chuyện này.

Dù biết sự nguy hiểm to lớn sau nguồn tài nguyên này, nhưng họ chắc chắn sẽ không vì thế mà để hành tinh tài nguyên này mãi hoang vu như vậy.

Lâm Tố Vân thở dài trong lòng, nếu thân thể của cụ Nguyên còn khỏe mạnh, hoặc là mấy người kia trong nhà họ Nguyên có thể đáng tin cậy một chút, giao việc này cho nhà họ Nguyên chắc chắn có thể khiến nhà họ Nguyên đang dần suy tàn trở nên hưng thịnh...

Chỉ tiếc, Lâm Tố Vân nghĩ đến mấy người nọ một lúc, trong lòng liền coi thường họ, nếu để đám đấy biết được khối tài sản khổng lồ này, chắc chắn sẽ còn làm ra mấy chuyện tồi tệ hơn nữa, căn bản là giúp Trụ* làm ác, có khi còn triệt để xóa sổ nhà họ Nguyên hiện tại.

*Trụ vương:

Là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc, có nhiều hành động tàn bạo gian ác khi còn tại vị.

Lâm Tố Vân nghĩ gì sao Nguyên Ngọc Thành có thể không biết cho được, ông thở dài, nhìn Nguyên Khê, nói:

"Để ngày mai cha liên hệ với một người cho, là một người bạn cũ, họ Tân, gia đình quân nhân, rất ngay thẳng. Dù gia đình không có nhiều người nhưng hai người con trai đều ưu tú, tính cách rất tốt, nếu hợp tác với họ chúng ta sẽ không phải chịu thua thiệt."

Nguyên Khê nghe xong liền cười tít mắt, cậu đúng là cần tìm người như vậy, không phải cậu cẩn thận mà thực tế là vậy.

Nếu cậu ngây thơ chưa dò hỏi gì mà đã đi tìm một người có quyền thế để bàn chuyện này, trăm phần trăm sẽ bị qua cầu rút ván, đến lúc ấy cậu cũng không biết phải đi đâu để khóc.

Nhưng có Nguyên Ngọc Thành đề cử, cậu đã yên tâm hơn nhiều.

Quan hệ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nhân phẩm của đối phương phải đáng tin cậy, cậu tuyệt đối sẽ không tham lam, sẽ cho đối phương phần lợi lớn nhất, chỉ cần người đó ngay thẳng thì sẽ không đến mức quay qua cắn cậu một miếng.

Dù sao thì việc này của cậu không có gì tuyệt đối.

Nếu người ta có ý đồ bất chính, chỉ cần cậu vừa mở miệng đề cập đến vùng biển này của Sao Lam có thể trở thành tài nguyên, vậy thì đã lộ mất một nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!