Sự thực chứng minh Nguyên Khê nghĩ hơi nhiều, cậu không chỉ không cần trả tiền phòng, người nhân viên phục vụ xinh đẹp kia còn biểu thị, cậu thích ở bao lâu thì ở vì căn phòng này được thuê dài hạn.
Nguyên Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu cũng không có ý định ở lại chỗ này lâu hơn nữa, tuy chính cậu không nhớ được là mình đến đây bằng cách nào, nhưng nơi này chắc chắn không thuộc về cậu.
Cậu nhanh chóng quay lại, tuy cậu đã lỡ việc làm thêm ca sáng ở cửa hàng nhưng vẫn còn hai ca nữa, không thể trì hoãn thêm được.
Vì vậy cậu vội vàng đi ra cửa, nhưng vừa bước ra, cậu như thể bị trúng định thân chú, đơ toàn tập.
Cảnh tượng trước mắt quá xa lạ.
Những tòa nhà cao chót vót đâm thẳng vào mây, những chiếc ô tô bay đủ màu sắc trên bầu trời, vô số hình ảnh ba chiều khổng lồ, và những cửa hàng hoàn toàn trong suốt lơ lửng trên bầu trời...! Hết cảnh này đến cảnh khác đều rất sống động, nhưng không hề lạc điệu.
Nguyên Khê hồi lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, đây chắc chắn không phải thành phố mà cậu đang ở, không...! Mọi thứ ở đây đều không thuộc về Trái Đất trong trí nhớ của cậu.
Nơi đây giống như xã hội tương lai chỉ có trong phim ảnh.
Dù là sinh vật có thần kinh cực thô như Nguyên Khê, trong giây phút này cũng không chấp nhận nổi.
Trải qua tình một đêm với người ta...! không sao, mười tám tuổi đã gọi là người lớn rồi phải không.
Bị người ta đ...! cũng không sao, cũng chẳng mất đi miếng thịt nào, không những không đau mà còn rất sướng.
Nhưng mà...! tình huống hiện tại là gì! Sao ông đây chẳng hiểu sao đã bị chuyển đến nơi khác, chỉ là một giấc mộng xuân thôi mà, cần đến mức này sao! Cần phải đến mức này sao! Thật sự cần làm đến mức này sao!
Nguyên Khê sâu kín cảm nhận được có mười nghìn bạn nhỏ đang gào thét trong lòng, tất cả đều hét "sợ ngây người sợ ngây người tất cả chúng ta đều sợ đến ngây người".
Lúc này, một chiếc xe bay màu xanh ngọc đột nhiên dừng trước mặt cậu, một thanh niên có mai tóc vàng óng ló đầu ra, nhiệt tình nói: "Anh trai, đi taxi không?"
Nguyên Khê vẫn còn đứng đó đóng vai cọc gỗ, thanh niên tóc vàng nhíu mày, ra vẻ biết rõ mà nói: "Lần đầu đến Bắc Kinh sao? Lên xe đi, anh giảm giá cho chú 20%."
Bắc... Bắc Kinh...! miệng Nguyên Khê hơi run, Bắc cái qq, bốn năm cậu học ở Bắc Kinh sao chưa bao giờ thấy cái Bắc Kinh này!
Cậu còn đang sững sờ không lên tiếng, đã bị chiếc xe bay nhỏ màu xanh ngọc nhiệt tình như chủ nó mời lên xe, đúng vậy, bạn không đọc nhầm đâu, đúng là bị cái xe mời lên.
Cái ghế lái phụ bên cạnh tài xế kia vô cùng nhân tính hóa mà dịch đến dưới mông Nguyên Khê, sau đó vèo một cái kéo Nguyên Khê vào trong xe.
Mông của Nguyên Khê: Hu hu hu, chỗ này thật đáng sợ, sao lúc nào iem cũng bị bắt nạt.
Đợi đến khi Nguyên Khê hoàn hồn lại, cậu đã ngồi trên xe, còn đang đi lại trong cái Bắc Kinh hết đỗi xa lạ này.
Thanh niên tóc vàng là một tên nói nhiều điển hình, miệng cậu ta nói mãi không ngừng giây nào, cho dù Nguyên Khê không tiếp lời, cậu ta cũng có thể lải nhải một mình: "Này anh bạn, mẫu tinh của cậu là ở đâu? Trông cậu như thế này chắc là người của liên bang chúng ta đúng không? Kể ra thì lần đầu tôi tới Bắc Kinh cũng choáng váng giống như cậu.
Đây là một trong những chủ tinh phồn hoa nhất của liên bang chúng ta, thực sự là đỉnh đó.
So với nơi này thì mẫu tinh của tôi đúng là một nơi nghèo nàn, đến thỏ cũng không thèm ị..."
Nguyên Khê không nói nên lời, cậu rất muốn nói với bản thân rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng bi kịch ở chỗ, tế bào não thiếu thốn kia của cậu chắc chắn không thể tạo ra một giấc mộng chân thật như vậy.
Thanh niên tóc vàng còn đang huyên thuyên, vô cùng nhiệt tình giới thiệu từng khu đường phố "Bắc Kinh" và mấy câu chuyện phiếm linh tinh mà Nguyên Khê nghe không hiểu.
Nguyên Khê cuối cùng cũng dời tầm mắt đến chỗ thanh niên tóc vàng, nhìn thái độ nhiệt tình của thanh niên ấy, trong lòng Nguyên Khê lập tức trở nên hồi hộp.
Nếu cậu nhớ không lầm, thì cái xe bay này là taxi, chữ taxi không phải để trưng cho đẹp, Nguyên Khê vẫn còn nhớ vụ giảm giá 20% đây.
Cho nên là, khi đến nơi cậu phải trả tiền, cậu có mang theo ví bên người, trong đó có sinh hoạt phí tháng này của cậu, vừa đúng mười chủ tịch Mao* đỏ chót.
Nếu là Bắc Kinh mà cậu biết, chỉ ngồi taxi một lúc thì không sao.
Nhưng bây giờ đây là chỗ quái nào cậu cũng không biết thì chủ tịch Mao có tác dụng gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!