Khu mỏ quặng.
"Tiểu Kiệt, ngươi cho thúc thúc ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi." Hoàng Phi quấn lấy Viên Kiệt khẩn cầu.
Trương Kiến nhìn Hoàng Phi, bất lực mà nói: "Hoàng Phi cái tên nhà ngươi, cả ngày mơ ước đồ ăn của Tiểu Kiệt, ngươi không thấy xấu hổ à!".
Hoàng Phi đỏ ửng mặt: "Chỉ một miếng thôi, thứ kia đen sì như thế, chắc gì là không có vấn đề, ta chỉ muốn giúp Tiểu Kiệt thử trước thôi mà.".
Trương Kiến đến trước mặt Viên Kiệt: "Tiểu Kiệt, ngươi ăn cái gì vậy?".
Viên Kiệt lấy ra một túi sô cô la: "Là đường đỏ nha.".
Trương Kiến thấy thứ trong tay Viên Kiệt nhìn giống hệt bùn đất: "Ăn ngon không vậy?".
Viên Kiệt gật đầu: "Ăn ngon, ăn ngon lắm.".
"Tiểu Kiệt a! Thứ này vẻ ngoài nhìn rất có vấn đề, để thúc thúc giám định cho ngươi nào." Hoàng Phi nói.
Trương Kiến không vui liếc nhìn Hoàng Phi: "Ngươi muốn ăn thì nói muốn ăn đi, kiếm cớ làm gì.".
Hoàng Phi trừng Trương Kiến: "Cái tên này, ngươi thật là...".
Viên Kiệt đem một khối sô cô la lớn cắt ra hơn 300 phần, chia cho mỗi người một miếng nhỏ.
Tin tức truyền tới tai Lục Vinh, Lục Vinh nghe mà muốn câm nín.
Lục Vinh không nghĩ tới hắn tiện tay cho Viên Kiệt một hộp sô cô la, lại khiến nhiều tráng hán nhìn mà thèm thuồng, càng không nghĩ tới một khối sô cô la có thể chia ra làm nhiều phần đến như vậy.
Trước đây hắn luôn ghét bỏ sô cô la quá ngọt, vậy mà mấy nam nhân thô kệch này vừa nhìn thấy sô cô la, liền lập tức biến thành mấy tiểu hài tử ham ăn....................
Lục Vinh đang nấu cà ri, một trận tiếng chuông cửa vang lên, Lục Vinh ra mở cửa, thấy một thợ mỏ lạ mặt.
"Có việc gì?" Lục Vinh nhàn nhạt hỏi.
Thợ mỏ làm việc cho hắn có không ít, nhưng Lục Vinh chỉ nhận biết một mình Viên Uy, những người khác hắn tiếp xúc không nhiều, mấy thợ mỏ còn lại hình như cũng không ưa gì hắn, đây là lần đầu tiên có thợ mỏ khác chủ động tìm tới.
"Tất cả tám kho hàng, bảy cái đều đã đầy rồi, ngài muốn đến xem thử không?". Hoàng Phi cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Được.".
Hoàng Phi đi theo Lục Vinh, Lục Vinh kiểm tra bảy nhà kho, đối với năng suất làm việc của mọi người hết sức hài lòng.
"Ân, các ngươi làm việc rất nhanh a!".
Hoàng Phi cười cười: "Quặng chủ đại nhân quá khen rồi.".
Lục Vinh híp mắt, thầm nghĩ: Phải tìm người xử lí mấy khoáng thạch này thôi, nếu không, khoáng thạch sau khi khai thác sẽ không có chỗ chất mất.
Hoàng Phi đứng bên cạnh Lục Vinh, do dự một chút, cuối cùng mở miệng: "Quặng chủ đại nhân, ngài xem chúng ta ra sức làm việc như vậy, có được khen thưởng gì hay không a?".
Lục Vinh sửng sốt, ánh mắt có chút quái dị: "Ngươi muốn cái gì?".
Hoàng Phi có chút nhăn nhó: "Đường đỏ kia...".
"A Phi!". Thanh âm tức giận của Viên Uy truyền tới.
Hoàng Phi lập tức trở nên hoảng loạn, hiển nhiên là có chút chột dạ.
Viên Uy đi tới: "Xin lỗi lão bản, thuộc hạ của ta quá càn rỡ.".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!