Chương 41: Thợ mỏ khu mỏ quặng

Lục Vinh kiểm tra một số tài liệu trong khu mỏ: "Phải chiêu mộ một nhóm công nhân thôi, nếu không ta sẽ phải nộp thuế rất cao.".

Thẩm Hiên gật đầu: "Ừm".

"Nhưng mà thật kì quái, mấy thợ mỏ trước đây đi đâu rồi? ". Lục Vinh có chút không rõ hỏi.

Thợ mỏ trước đây cũng phải tới mấy trăm người, nhiều người như vậy muốn đi tìm việc làm mới, không phải là chuyện dễ dàng a.

Thẩm Hiên nhìn qua Lục Vinh: "Không cần phải gấp, ngươi phải vội chiêu công, những người đó cũng phải vội tìm việc mới, có thể bọn họ sẽ chủ động đến tìm ngươi.".

Lục Vinh gật đầu: "Nếu là vậy thì tốt rồi.".

Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Viên Uy xuất hiện ở cửa.

Lục Vinh nhìn Viên Uy thân hình cao lớn, hỏi: "Có chuyện gì sao?".

Viên Uy chần chờ một chút: "Xin chào, ta là thủ lĩnh của các thợ mỏ trong khu này.".

Lục Vinh: "Ồ, rất hân hạnh được gặp ngươi.".

"Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể tiếp tục làm công cho ngươi." Viên Uy nói.

Lục Vinh gật đầu: "Thế thì tốt, vậy các ngươi đem thẻ chứng minh sao chép ra một bản giao cho ta.".

Viên Uy ngập ngừng: "Bọn ta là dân nhập cư phi pháp, cho nên... không có thẻ chứng minh.".

Lục Vinh chợt hiểu: "Ra là vậy".

Dân nhập cư phi pháp với tội dân đều không có thẻ chứng minh, bất quá, dân nhập cư phi pháp thì đỡ hơn một chút, bị tra ra được cùng lắm là trở lại nguyên quán, còn với tội dân mà nói, khi bị phát hiện sẽ được đưa thẳng vào trại giam.

Viên Uy nhìn sắc mặt Lục Vinh: "Chúng ta có thể nhận tiền công thấp.".

"Ngươi là đội trưởng?" Lục Vinh hỏi.

Viên Uy gật đầu: "Đúng thế.".

Lục Vinh nhìn Viên Uy: "Các thợ mỏ khác đều nghe lời ngươi?".

Viên Uy nghĩ nghĩ: "Lời nói của ta, ít nhiều cũng có mấy phần uy lực.".

Lục Vinh cười cười: "Ta có thể tiếp tục thuê các ngươi, nhưng các ngươi là dân nhập cư phi pháp, thực sự khiến ta cảm thấy không yên lòng, nếu các ngươi muốn tiếp tục làm việc ở đây, thì phải đeo vòng chủ tớ.".

Thế giới này, khoa học kỹ thuật phát triển càng cao, hình thái xã hội lại càng đa dạng.

Ở nơi này, còn có nô lệ tồn tại, chỉ cần đeo vòng chủ tớ, tất cả người đeo vòng nô dịch đều sẽ chịu sự khống chế, sinh tử đều bị người chủ nắm trong tay.

Viên Uy cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lục Vinh nhìn Viên Uy: "Nếu ngươi không muốn, có thể từ chối.".

Viên Uy nắm chặt tay đấm: "Có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ không?".

Lục Vinh gật đầu: "Đương nhiên có thể.".

Viên Uy chần chờ một chút, hỏi: "Chỉ cần ta đeo vòng chủ tớ là được rồi phải không?".

Lục Vinh nhìn nét mặt khẩn trương của Viên Uy, gật đầu: "Nếu như ngươi có thể quản được bọn họ, chỉ cần một mình ngươi đeo là được, nhưng nếu những người khác gây rối, ta cũng chỉ có thể khai trừ.".

"Ta hiểu." Viên Uy nhìn Viên Kiệt đang ở trong góc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!