Ra khỏi cửa hàng của Thi Lâm Nguyên, Đinh Chiêm Hạo rạng rỡ hẳn.
Đinh Chiêm Hạo nhìn thấy Thẩm Hiên trầm tư, nhíu mày hỏi: "Thẩm Hiên, ngươi không sao chứ?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Ta không sao.".
"Thật xin lỗi, ta không nghĩ sự tình sẽ trở nên như vậy." Đinh Chiêm Hạo nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Không sao đâu.".
"Ngươi làm sao quen biết được chủ tiệm?" Lục Vinh hỏi.
"Không phải ta, hắn là người quen của con hổ kia, cái vị nhà ta đối với đệ đệ thì hung dữ, nhưng đến trước mặt lão bản liền trở nên thành thật." Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh nhíu mày, Đinh Chiêm Hạo thuộc Đinh gia, tại Lạc thành có địa vị vô cùng quan trọng. Ca ca của Đinh Chiêm Hạo Đinh Chiêm Phong là thiếu chủ Đinh gia, tài lực không tầm thường, nếu lão bản kia là người quen của Đinh Chiêm Phong, vậy người ta căn bản không có lí do gì để lừa hắn, huống hồ tình trạng thân thể của Thẩm Hiên vốn dĩ đã rất kì quái.
"Nếu như lời tên kia nói là sự thật, Thẩm Hiên, ngươi rốt cục uống được loại dược tề đó bằng cách nào a?" Đinh Chiêm Hạo tò mò hỏi.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Ta sinh ra trong xóm nghèo, dù có đem hết tiền trong nhà gộp lại thì nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm vạn, gia đình ta vốn không đủ sức chi trả cho loại dược tề đắt đỏ như vậy.".
Đinh Chiêm Hạo bĩu môi: "Có lẽ ngươi căn bản cũng không phải là người nhà họ đâu!".
Thẩm Hiên nhíu nhíu mày, không nói gì.
Sau khi biết được kết quả giám định, hắn cũng có hơi hoài nghi điều này.
Lục Vinh cầm lấy tay Thẩm Hiên, nói với Đinh Chiêm Hạo: "Làm phiền Đinh thiếu khổ cực theo chúng ta đi một chuyến rồi, chúng ta xin phép về trước.".
"Xin lỗi, hại ngươi mất nhiều tiền như vậy." Thẩm Hiên có chút áy náy nói.
Lục Vinh cười cười: "Có sao đâu, dù gì vẫn biết được một vài tin tức".
"Ta nghĩ điều lão bản nói hẳn là thật, chỉ là chuyện ngươi có thể tiếp xúc được với dược tề nguỵ trang nghe thật vô lí.".
Thẩm Hiên cúi đầu: "Ta nghĩ ta cần phải điều tra một vài thứ.".
Thẩm Hiên trầm mặc, ngày xưa người nhà đối xử với hắn không tốt, hắn chỉ nghĩ là do đẳng cấp gien của hắn thấp, bây giờ xem ra, hắn cần phải đánh giá lại tình hình một lần nữa.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Ngươi nên nghĩ thoáng một chút.".
Thẩm Hiên cười cười: "Ta biết.".................
Thẩm Hiên về đến nhà, lập tức lên quang não bận rộn không ngừng.
"Ngươi tìm gì vậy?".
"Tìm sổ sách tài chính của cha ta." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhìn hắn: "Có phát hiện điều gì dị thường sao?".
"Có." Thẩm Hiên điều tra ra được một đoạn ghi chép: "Chỗ này, có một khoản thu hai trăm vạn, từ một tài khoản khác nhập vào, ta nghĩ nên điều tra về thân phận của người này.".
Lục Vinh: "Ngươi nghi ngờ mình là con nuôi?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng thế.".
Lục Vinh: "Nếu thật sự không phải là con ruột thì cũng tốt." Có người thân như vậy, Thẩm Hiên đại khái cũng sẽ cảm thấy bi thương, nhưng nếu thật sự không có quan hệ máu mủ, hết thảy đều có thể lí giải.
Thẩm Hiên cầm lấy tay Lục Vinh: "Cám ơn ngươi.".................
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!