"Lộ Nguyên Hầu?"
"Đúng."
"Là cái Lộ Nguyên Hầu mà ta đang nghĩ đến?"
"Chứ còn cái nào. Một tên không đủ, anh còn muốn thêm một?"
Nguyên Nhạc cười lạnh nhìn anh trai cùng cha cùng mẹ Nguyên Thịnh.
Nếu không phải huyết thống còn đó, hắn còn cho rằng người này không phải kia.
Nếu không phải ngốc thật, thì là giả ngốc.
Hừ!
"Hắn ta bao nhiêu Omega mềm mại không muốn, lại muốn một Beta? Mà nói ra chẳng ai tin, người như hắn, còn có thể có những lời đồn lâm li bi đát như vậy?"
Ai không biết Lộ Nguyên Hầu chính là một tảng đá, một tên mặt than không biết biểu hiện cảm xúc.
"Anh không tin?"
Nguyên Nhạc liếc Nguyên Thịnh.
"Nếu đừng đồn đãi thái quá như vậy ta sẽ tin."
Nguyên Thịnh khoác chân ngồi trên ghế sofa, khẩy khẩy móng tay cười cười nói.
"Tôi lại tin."
Nguyên Nhạc đứng dậy.
"Thà tin là có còn hơn tin là không. Lộ Nguyên Hầu người này xưa nay khó dò. Hiện tại hắn lộ ra nhược điểm, không phải là để cho người bắt lấy hay sao?"
Hắn liếc mắt nhìn anh trai mình, nhấc chân rời khỏi.
Dù là huynh đệ, ở trong cuộc chiến hoàng quyền vẫn phải tranh giành với nhau.
Nguyên Thịnh nhìn bóng lưng Nguyên Nhạc, khuôn mặt vẫn là biểu tình ngã ngớn, nhưng sâu trong ánh mắt là vực sâu.
Hắn nhìn ra ngoài cửa.
Ngày mai họ sẽ đến được quân khu Tây Hoang rồi.
Có thể làm được bao nhiêu, đều dựa vào bản thân mỗi người thôi.....
"Đại gia, có phải ta sắp được uống rượu mừng, ăn kẹo cưới hay không?
"Nam nhân khó được một lần gọi thông, vừa xuất hiện đã không nhịn được cái miệng, trêu chọc Lộ Nguyên Hầu. Lộ Nguyên Hầu nhìn hắn không nói gì, nhìn đến mức người trên vòng tay khụ một tiếng, trở nên nghiêm chỉnh lại."Đại gia, ngài nghĩ thông rồi?"
Đường Liêm nhìn Lộ Nguyên Hầu vẫn một khuôn mặt lạnh nhạt ngồi đó, giống như ngày trước, chẳng để ý gì đến tranh đấu trong đế đô kia, thật chất thông hay không thông qua hắn, cái gì nên biết đều biết cả.
"Còn phải xem họ làm được đến đâu. Nếu không chọc tôi, tôi có thể xem như không thấy. Tây Hoang không phải chỉ có mình tôi."
Nhưng Tây Hoang chỉ có một Lộ Nguyên Hầu khiến người người vừa kiên kỵ vừa muốn lôi kéo, Đường Liêm ở trong lòng nói.
Ngoài mặt thì...
"Đại gia, ngài tự hiểu mình có bao nhiêu sức nặng. Nếu để họ biết..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!