Bộp!
Phặc!
Lộ Nguyên Phách nhanh tay chụp lấy cái lộ thuốc trông khá là quen mắt vừa bị người hắn đụng vào không cẩn thận đánh rớt, còn không quên giữ chặt lấy cánh tay đối phương trước khi cậu đụng vào bức tường bên cạnh theo quán tính.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi."
"…"
"…"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cái hoảng hốt yếu ớt, một cái lạnh lùng lãnh đạm. Sau đó là một khoảng không câm lặng có chút gượng gạo.
"Cái đó…"
Khúc Lam sau một khoảng thời gian ngượng ngùng cuối cùng cũng lên tiếng, muốn xin lại cái lọ thuốc trên tay người kia. Chỉ là chưa đợi cậu nói xong thì đối phương đã dúi nó vào tay cậu, bỏ lại một câu "cẩn thận một chút" rồi đi mất.
Giọng điệu lạnh băng kia khiến cho Khúc Lam không nhịn được run rẩy, thế nhưng lời nói quan tâm lại làm trái tim Khúc Lam rung động từng hồi.
Không ngờ người này nổi tiếng là tiểu Lộ tướng, thế mà cũng biết quan tâm người… Khúc Lam siết chặt cái lọ thuốc trong tay, thời điểm đi vào nhà vệ sinh vô tình nhìn thấy ánh đỏ nổi lên trên đôi má thì lại càng xấu hổ hơn. Cậu không dám nhìn nữa mà tìm một buồng vệ sinh trống rồi đi vào trong.
Chỉ là Khúc Lam vừa mới đi vào chưa được bao lâu thì bên ngoài đã vang lên âm thanh khiến cậu hoảng sợ ra mặt.
"Nó đi vào đây rồi à?"
"Đúng vậy!"
"Hôm nay nhất định phải cho nó một bài học. Suốt ngày cứ chưng cái vẻ yếu đuối như vậy để đi câu dẫn người khác. Có bệnh sao không ở nhà luôn đi."
Âm thanh hùng hổ dọa người kia nhanh chóng xuất hiện trước một dãy phòng vệ sinh. Có lẽ bởi vì tiếng ồn ào bên ngoài nên những phòng còn lại người đều lần lượt rời đi hết, cũng chẳng ai thèm lên tiếng hỏi han hoặc can thiệp.
Tiếng bước chân xa dần của họ tựa như cơn tuyệt vọng không ngừng bao trùm Khúc Lam, khiến cậu có lúc quên cả thở, ngồi im không dám nhúc nhích chút nào. Tay chân cậu cứng còng lạnh toát, khuôn mặt càng trắng bệch như không có giọt máu nào.
Ai đó cứu tôi với…
"Khúc Lam, tao biết mày ở trong đó! Mau ra đây!"
"Đừng tưởng núp ở trong là chúng tao không có cách trị mày!"
"Mau ra đây!"
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa cùng tiếng mắng chửi như mũi dùi đâm vào tim Khúc Lam. Cậu co rúm người trên nắm bồn vệ sinh, hai tay che kín tai, một chút đều không muốn nghe thấy âm thanh như đòi mạng kia nữa.
Cậu có làm cái gì sai… Yếu ớt cũng không phải do cậu muốn mà… Sao họ có thể đối xử với cậu như vậy… Ba ba à… Không phải người nói nơi này rất bình yên sao… Ba ơi, ba tới cứu con với…
Ào ào ào!
Một xô nước bẩn ở trong lúc Khúc Lam đang kinh hoàng trực tiếp đổ ụp xuống đầu cậu, tàn nhẫn khiến toàn thân cậu ướt nhẹt, chật vật không chịu nổi. Đồng thời nó cũng khiến cậu sững sờ không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
"Cho mày điếc! Cho mày giả ngu!"
"Tỉnh táo ra chưa!!?"
"A đau quá… Đừng đánh nữa mà… Xin các người…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!