Mà Hạ Mễ Chúc không chỉ muốn ăn sáng, cậu còn muốn trở lại nhìn Hạ Mễ Thụy một cái trước khi sư phụ đến bệnh viện.
Thế nên cậu phải hoàn thành việc này trước sáu giờ.
Hơi thở của Hạ Mễ Chúc đã có chút nặng nhưng bước chân vẫn vững vàng, so với đại đa số Beta thì đã rất tốt.
Giang Tấn chạy phía trên cậu chừng một trăm mét, lâu lâu hắn còn quay đầu lại tìm cậu, nhìn xem cậu có theo kịp không.
Thấy cậu vẫn còn ổn thì cũng yên tâm hơn, việc này cho thấy Hạ Mễ Chúc không có cậy mạnh làm bừa.
Vòng thứ tư vừa mới bắt đầu đã có một nhóm người ngã xuống, bắt đầu là Omega.
Ai không ngã thì cũng là chạy không nổi chống eo đi rất chạy, miệng thở như sắp chết đuối.
Tốc độ của Hạ Mễ Chúc đã chậm lại nhiều hơn, nhưng không khác gì so với lúc bắt đầu chạy nên cậu xem như duy trì được tốc độ, không chậm trễ thời gian.
Lâu lâu cậu còn nhìn vòng tay xem giờ, dùng việc có thể trở lại xem Hạ Mễ Thụy làm động lực tiến lên phía trước.
Ba giáo quan đã có hai người ở lại xem xét nhóm người chạy không nổi phía sau, chỉ còn một giáo quan vẫn chạy theo nhóm đang chạy, cũng cách Hạ Mễ Chúc rất gần.
Vì thành tích nên Giang Tấn đã cách cậu năm trăm mét có hơn và còn đang tăng tốc.
Khi thời gian chạy được nữa giờ thì đã có Alpha chạy xong năm vòng, sau khi chào hỏi giáo quan báo tên các kiểu, chân cũng không ngừng mà lập tức rời khỏi sân huấn luyện luôn.
Ánh mắt đám Omega nhìn nam sinh đó như đang phát sáng, hận không thể chấp cánh bay đến làm quen ngay.
Đây là thời điểm chứng minh thực lực và cấp bậc của một người, tiền đề cho sự nổi tiếng của họ sau này.
Giang Tấn đã chạy vòng thứ năm, lúc này là năm giờ bốn mươi phút.
Hạ Mễ Chúc còn nữa vòng bốn.
Hơi thở của cậu đã ồ ồ nặng nề hơn nhiều, chân như đeo chì, đầu có chút choáng.
Nhưng tốc độ của cậu lại không có giảm.
Lang Minh chạy theo bên cạnh dư quang luôn chú ý tới nam Beta nhỏ con không hợp lẽ thường lại cố tình chọn chuyên ngành tác chiến này.
Lang Minh là một Beta, hiện tại là quân hàm thiếu úy.
Hắn cũng có một thời giống như Hạ Mễ Chúc.
Ánh mắt quyết tâm của cậu rất quen, giống hắn trước đây nên khiến hắn chú ý nhiều hơn.
Beta muốn trèo lên, làm ra thành công đều phải cố gắng gấp mấy lần Alpha luôn được ông trời ưu ái, Hạ Mễ Chúc cũng không phải ngoại lệ, nhưng những người như cậu thường sẽ thu hút người khác hơn.
Lang Minh nghĩ thầm nam sinh như con khỉ này có lẽ không chạy được đến cuối, thế nhưng cậu vẫn không ngừng khiêu chiến giới hạn, nét mặt còn bình tĩnh như không có chuyện gì, giống như người đang thở như trâu kia không phải cậu vậy...
Hạ Mễ Chúc mà biết được suy nghĩ của Lang Minh thì đảm bảo cậu sẽ cười ngại ngùng hô lên "làm gì có".
Cậu chỉ là quen rồi...! Nếu cậu càng biểu hiện cảm xúc khổ sở ra mặt thì đám người thân mà như không thân kia sẽ càng muốn dày vò cậu.
Mỗi ngày dùng vẻ mặt không biểu cảm như vậy để làm hết tất cả việc nhà, chỉ khi gặp sư phụ, đối mặt với Hạ Mễ Thụy thì cậu mới là cậu, một nam sinh mềm yếu, biết xấu hổ.
Giang Tấn dùng hết sức lực chạy nước rút về đích, trở thành người thứ hai mươi lăm hoàn thành bài tập buổi sáng.
Còn chưa kịp ổn định hơi thở đã quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Hạ Mễ Chúc, vừa lúc nhìn thấy...
"A! Cẩn thận!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!