Trong phòng làm việc tạm thời của Ủy ban Liên bang tại tầng một số 144 khu 39 phía Nam, Hiên Viên Tri Xuân hung tợn nhìn trừng trừng vị thượng tá trẻ tuổi đứng trước mặt. 10 phút sau, hắn lớn tiếng hỏi: "Nội dung thứ nhất của hiến pháp Liên bang là gì?"
"Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp."
"Vậy xin hỏi Hiên Viên thượng tá, làm một quân nhân, ngươi có tuân thủ theo hiến pháp của Liên bang hay không?"
"…"
Hiên Viên Tri Xuân cả giận nói: "Nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn, chứ không phải làm cho ngài ấy khóc!"
"Ta không thể trơ mắt ra nhìn có người lãng phí thức ăn, hơn nữa đó còn là thịt luộc trân quý."
"Ủy ban cùng quân đội chỉ giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh! Ngươi ngồi xem không được, thì có thể ăn luôn, ai cho ngươi quyền có thể giáo huấn Mang Tang Tử tiên sinh?! Thậm chí làm cho ngài ấy khóc?!"
"…"
"Hiên Viên thượng tá, ngươi không những không hối hận về lời nói lẫn hành động của mình, mà còn đá hư cánh cửa phòng ngủ của Mang Tang Tử tiên sinh, khiến cho ngài ấy sợ hãi. Dựa theo Hiến pháp cao nhất của Liên bang, ta có quyền hủy đi quân hàm của ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là thượng tá, mà chỉ là một gã quân nhân bình thường, nhiệm vụ duy nhất của ngươi là bảo hộ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh.
Mặc kệ Mang Tang Tử tiên sinh làm cái gì, ngươi cũng không được nhiều lời!"
"Rõ!"
"Hiên Viên." Bạch Thiện lên tiếng, Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: "Chủ tịch quốc hội, là người đứng đầu quân đội, ta có quyền làm như thế, Hiên Viên Chiến phạm sai lầm rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể phạt nhẹ."
Bạch Thiện ngậm miệng, những người khác cũng bảo trì im lặng.
"Cốc cốc", có người gõ cửa. Hiên Viên Tri Xuân ra mở: "Mang Tang Tử tiên sinh?"
"Không phải đã nói khi không có người ngoài gọi ta là Tiểu Phá sao?" Ánh mắt có chút sưng đỏ, Lục Bất Phá cười ha hả tiến vào, lại cười ha hả chào hỏi mọi người: "Này, không có quấy nhiễu đến các ngươi chứ."
"Không có! Tuyệt đối không có!" Bạch Thiện lập tức nói.
"Hì hì, chủ tịch quốc hội, không cần nghiêm túc như thế đâu." Không thèm nhìn tới Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cùng Charlie King đi thẳng vào trong, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện (vừa hay nơi đó còn chỗ trống). Nhưng cái ghế rất cao, nói đúng ra là hắn phải leo lên.
Sau khi ngồi vững, Lục Bất Phá mới nhìn về phía Hiên Viên Chiến, biến sắc, không vui nói: "Lãng phí thức ăn là ta không đúng, bất quá ngươi nói như vậy là quá nặng."
"Thực xin lỗi." Khom người, thực sự trịnh trọng xin lỗi.
"Ân." Bày ra kiểu cách nhà quan, mắt Lục Bất Phá nhíu lại, "Xin lỗi thì xong sao? Ngươi làm ta khóc." Ta chính là tổ tông của ngươi nha.
"…"
Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: "Ta đã lấy danh nghĩa quân đội, thu hồi quân hàm thượng tá của hắn."
Lục Bất Phá vừa nghe liền cảm thấy hoảng sợ, hai người rõ ràng là ông cháu mà, thế này thì có tính là quân pháp bất vị thân không? Hắn đối với vị đại nguyên soái huyền thoại này không khỏi nhìn nhiều hai mắt, lúc này Lục Bất Phá mới phát hiện ông cháu bọn họ có bộ dạng rất giống nhau, ít nhất một nửa mặt bên phải rất giống.
"Không cần thiết phải hủy bỏ quân hàm, tuy rằng hắn làm ta khóc, nhưng mà đại nhân hữu đại lượng, không cần so đo với hắn." Mới vừa nói xong, Lục Bất Phá thiếu điều muốn rút cái miệng của mình ra, sao có thể quên là không nên nói thành ngữ ở trong này chứ. Quả nhiên, ngoại trừ Hiên Viên Chiến không biểu hiện ra, tất cả mọi người đều dùng cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, nhất là Charlie King, hoàn hảo mắt Hiên Viên Chiến chỉ sáng vài giây.
"Uhm…Uhm…, "Đại nhân hữu đại lượng", có nghĩa là "Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền"*." A! Lục Bất Phá thật muốn vả miệng mình hai phát. "Cái này ta sẽ giải thích sau, trước mắt nên thảo luận chuyện Hiên Viên Chiến bắt nạt ta."
[*" Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền", ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ]
"Thực xin lỗi, ta thật sự xin lỗi ngài."
Từ "Ngài" này, Lục Bất Phá đã chịu tiếp nhận rồi.
"Ân ân" Sờ sờ cái mũi, Lục Bất Phá nói, "Phạm nhân sai, phải bị phạt; ta lãng phí đồ ăn, ngươi làm ta khóc, xem như là trừng phạt ta; nhưng ngươi là vệ sĩ của ta, làm như thế là bất kính, cũng phải bị phạt. Ngươi không thích lãng phí đồ ăn, nhưng mà ta thật sự không quen ăn thức ăn nơi đây, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách nấu cơm, đây chính là sự trừng phạt ta dành cho ngươi."
Mọi người đều ngạc nhiên, thế này mà cũng gọi là trừng phạt a. Nấu cơm là một trong những kỹ năng sống mà mỗi Mang Tà nhân đều biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!