Chương 36: (Vô Đề)

Hiên Viên Chiến vừa ra tới, Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác lập tức vây quanh hắn.

"Hiên Viên thượng tá, ngươi cùng Tiểu Phá không có việc gì đi."

"Không có."

Hiên Viên Chiến bước về phía phòng bếp, lấy gạo lấy nồi, chuẩn bị nấu cháo cho Lục Bất Phá.

"Gollum." Gollum vội tiến lên giúp, Hiên Viên Chiến cự tuyệt: "Ta tự mình làm." Gollum tò mò nhìn hắn, rồi mới nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì, tiếp tục lau sàn nhà. Biệt Lâm tiến lên nhỏ giọng nói: "Hiên Viên thượng tá, tổ trưởng vừa rồi điện báo nói, chủ tịch quốc hội bọn họ một lát sẽ tới. Còn có Hàn Cát nhân cũng muốn đến, Tiểu Phá rời giường chưa?"

Bán khuôn mặt người kia hơi trầm xuống: "Tiểu Phá bị mẫn cảm, hắn cần nghỉ ngơi."

"Mẫn cảm?!" Tiếng kinh hô vang dậy trời.

Hiên Viên Chiến nấu cơm xong, lấy ca

-cao cho Lục Bất Phá. "Hắn bị mẫn cảm với vải cotton lúc tối hôm qua. Biệt Lâm, ngươi nói với Âu Dương Sở Trường, để ông đem thuốc trị dị ứng tốt nhất tới đây."

"Ta lập tức đi ngay!" Biệt Lâm xoay người.

"Hiên Viên thượng tá, Tiểu Phá bị mẫn cảm có nghiêm trọng không? Có cần đưa hắn đi bệnh viện không?"

Ánh mắt Hiên Viên Chiến chợt lóe lóe."Tiểu Phá không muốn di chuyển, tối hôm qua làm hắn mệt chết đi. Nói Âu Dương Sở Trường phái chuyên gia da liễu tới chuẩn bệnh cho hắn."

"Ta lập tức đi!" Trầm Dương chạy nhanh rời khỏi.

"Còn ta, có cần ta làm cái gì không?" La Bác hỏi.

Hiên Viên Chiến đang bận rộn hơi liếc hắn một cái, rồi nhìn ca

-cao đã được làm tốt nói: "Ngươi đem tình huống báo lại cho chủ tịch quốc hội, để hắn điều chỉnh kế hoạch."

"Hảo!" La Bác xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.

"Gollum?" Không thể chuyên tâm lau sàn, Gollum thăm dò thăm dò, Hiên Viên Chiến cầm ly mang ra ngoài.

"Gollum, giúp ta canh cháo."

"Gollum!"

Bước nhanh đi vào phòng ngủ, người trên giường vẫn bảo trì tư thế cũ, chẳng qua trên mặt đang cười. Biểu tình trên mặt Hiên Viên Chiến lập tức nhu hòa rất nhiều, tuy rằng bộ dạng vẫn nghiêm túc, nhưng rõ ràng cảm giác là bất đồng. Đi đến bên giường ngồi xuống, Hiên Viên Chiến dùng tay trái cẩn thận nâng Lục Bất Phá dậy, làm cho đối phương tựa vào lòng ngực của mình, tiếp theo đem ly đưa đến bên miệng người kia. 

Lục Bất Phá mồm to uống xong ca

-cao, liếm liếm miệng: "Hôm nay khẳng định có rất nhiều người muốn tới, giúp ta lấy quần áo lại đây."

"Ngươi muốn xuống giường?" Hiên Viên Chiến nhíu mày.

Lục Bất Phá trừng mắt nhìn hắn, liếc một cái: "Ta phải giải thích lý do không xuống giường được với bọn họ như thế nào?" Chẳng lẽ nói hắn và Hiên Viên Chiến đã xảy ra gian tình? Phi phi phi! Chẳng lẽ nói mông hắn đang nở hoa à?

Hiên Viên Chiến buồn thanh nói: "Ngươi mẫn cảm." 

Lục Bất Phá cũng trợn mắt nhìn hắn một cái: "Mẫn cảm sẽ làm ta không xuống giường được sao?" Nói xong, hắn thôi thôi Hiên Viên Chiến: "Lấy quần áo cho ta đi."

Hiên Viên Chiến không muốn đi, hắn không muốn để Lục Bất Phá xuống giường. Lục Bất Phá lại thôi thôi hắn: "Lấy quần áo đi, thứ ngươi vừa cho ta dùng khiến ta hiện tại tốt hơn nhiều rồi."

Hiên Viên Chiến lúc này mới tâm không cam tình không nguyện buông Lục Bất Phá ra, đi lấy quần áo cho hắn. Ở tủ quần áo tìm nửa ngày, lấy ra một bộ có chất liệu vải đặc biệt mềm mại, Hiên Viên Chiến lại ở ngăn tủ quần lót chọn chọn cả nửa ngày, mới chậm rãi đi lại, càng câu giờ không cho Lục Bất Phá xuống giường lâu chừng nào hay chừng ấy.

Trong quá trình mặc đồ khó tránh khỏi khẽ động "miệng vết thương", nỗi oán hận hơi biến mất liền trở lại. Lập tức nắm lấy cánh tay "thương tích đầy mình" của Hiên Viên Chiến để răng mài a mài, hắn mới tạm thời giải khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!