Chương 35: (Vô Đề)

"A!"

Tiếng la sắc nhọn đến đỉnh rồi dừng lại, chiếc giường lớn cuối cùng cũng dừng lắc lư. Nhưng tiếng thở dốc của dã thú vẫn không ngừng, bất quá chỉ chốc lát, tiếng thở dần dần trở nên ôn hòa hơn.

Lục Bất Phá không còn phân biệt được chất lỏng trên mi mắt là mồ hôi hay nước mắt, Lục Bất Phá chậm rãi gợi lên khóe miệng một nụ cười nhẹ."Ngươi cuối cùng, cũng ra… Thiếu chút nữa, vùi dập, chết ta."

Nhắm mắt lại, cố để chính mình chìm vào giấc ngủ, Lục Bất Phá trước khi mất đi ý thức lại nói hai câu: "Đem thứ gì gì đó mà ngươi tính lưu cho lão bà rửa sạch sẽ cho ta, ta không muốn bị đau bụng. Nếu ngươi dám để cho người khác biết chuyện đêm nay, ta sẽ làm thịt ngươi." Nói xong, ý thức dần mơ màng, rồi thiếp đi.

Vẫn nằm trên người Lục Bất Phá không nhúc nhích, từng giọt mồ hôi chảy dài trên người Hiên Viên Chiến. Chóp mũi tràn đầy mùi dịch của hai người, hắn giật mình, sững sờ nhìn người toàn thân bị che kín vết hồng, thỉnh thoảng còn có vài chỗ máu ứ đọng, nước mắt vẫn đọng lại trên mặt, trông thê thảm đến cực điểm. Vị trí tương liên giữa hai người nhắc nhở chuyện hắn vừa làm với Tiểu Phá.

Hiên Viên Chiến không lập tức rời khỏi, mà chăm chú nhìn Lục Bất Phá bằng ánh mắt thân thiết, hồi lâu sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cùng nước mắt trên gương mặt ai kia, mới chợt giật mình sửng sốt hồi lâu, cắn chặt răng, thật chậm rút bản thân ra.

Mặc dù động tác của Hiên Viên Chiến rất chậm, Lục Bất Phá vẫn rên lên, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, liếc nhìn Hiên Viên Chiến một cái, cơn đau từ đùi chạy dọc theo sống lưng đến đỉnh đầu. Nhắm mắt lại, thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình lúc này, khi Hiên Viên Chiến hoàn toàn lui ra, Lục Bất Phá khó khăn khép hai chân cứng ngắt lại, xoay người qua một bên. Đau đớn càng ngày càng rõ, nhưng Lục Bất Phá quá mệt nên không rảnh mà đi tự hỏi, nhịn một hồi, hắn lại thiếp đi.

Hiên Viên Chiến vẫn không dám nhúc nhích, nhưng tầm mắt chuyển từ trên người Lục Bất Phá đến địa phương hắn vừa rời khỏi. Hỗn hợp máu loãng lẫn dịch trắng chậm rãi chảy ra khi hắn lui khỏi chỗ kia. Màu đỏ như kích thích thần kinh, cái động đang khép mở cũng có tác dụng tương tự. Hắn không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, tại sao vừa buồn bực vừa hối hận, thế nhưng hắn, lại có xu thế cứng lên.

Vẫn nửa quỳ nửa ngồi như vậy trên giường, Hiên Viên Chiến đem ham muốn đang dâng lên không chút lưu tình đè ép trở về. Lúc này đây dục vọng cũng không cùng hắn đối nghịch, ngoan ngoãn lùi về nơi nó nên ngốc ở đó. Hiên Viên Chiến không dám di chuyển Lục Bất Phá, người kia thoạt nhìn giống như động vật nhỏ bị mình khi dễ, suy yếu và bị thương nghiêm trọng. Nhưng hắn nhớ rõ lời Lục Bất Phá trước khi mê mang, cân nhắc thật lâu sau đó, hắn xuống giường đi tới toilet.

Phòng tắm không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen. Hiên Viên Chiến đơn giản tẩy rửa chính mình, rồi cầm một thao nước trở lại bên giường. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều cảm thấy không thích hợp. Bất quá vừa nghĩ tới dịch của hắn sẽ làm Lục Bất Phá đau bụng (người này vừa nói a), nên hắn không dám chần chờ. Trước lấy khăn lông ướt lau sạch chỗ bị thương, sau Hiên Viên Chiến ngồi chồm hỗm trên giường, đem tiểu tâm can đang suy yếu ôm đến. Hỗn hợp đỏ trắng chảy ra dính trên ra giường, động tác thật cẩn thận ôm Lục Bất Phá quỳ trên giường tựa vào người mình để hai chân mở ra, sau mới nhẹ nhàng tách chân trái sang một bên, tay phải thì dùng nước trong thao giúp đối phương tẩy trừ.

Lục Bất Phá đã tỉnh, nhưng lại giả bộ còn đang ngủ. Tư thế tẩy rửa làm hắn bối rối vô cùng, tựa như mẹ đang tắm cho em bé. Hiên Viên Chiến biết hắn tỉnh, cũng không lên tiếng, coi như người kia vẫn chưa tỉnh. Sau khi rửa sơ bên ngoài, ngón tay của hắn ở nơi bị thương của Lục Bất Phá dừng lại hồi lâu, rồi mới mang ý dò hỏi muốn đi vào.

"Không được nhìn." Lục Bất Phá nhịn không được.

Hiên Viên Chiến lập tức nhắm mắt lại, dưới sự đồng ý của đối phương, đem đầu ngón tay luồn vào giúp người kia làm sạch. Lục Bất Phá chưa từng bối rối như thế, nhưng hiện tại ngay cả sức để nhúc nhích còn không có. Hắn không biết thứ gì gì đó kia ở lại trong cơ thể có bị tiêu chảy hay không, nhưng trong sách của mẹ viết như thế, hắn cũng không can đảm đi thể nghiệm. Chính Hiên Viên Chiến làm hắn thảm như vậy, cho nên người kia giúp hắn rửa sạch là chuyện tất nhiên, nhưng mà, thật rất khó xử a.

Há miệng cắn lên cơ ngực cứng rắn của Hiên Viên Chiến để trút giận, Lục Bất Phá đã bị đau đến nhe răng nhếch miệng. Hiên Viên Chiến cũng đổ mồ hôi đầy người, loại công tác này chỉ đơn giản hơn một chút so với lúc hắn tiến vào Lục Bất Phá. Không khí xấu hổ cùng thẹn thùng bao quanh hai người đang kề sát vào nhau, cả hai đều im lặng.

Thật vất vả đem Lục Bất Phá tẩy rửa xong, Hiên Viên Chiến ôm người kia tới trên giường chính mình, rồi dùng khăn ướt lau người hắn lần nữa, bôi thuốc lên mấy vết hồng, lúc này mới đắp mền cho hắn. Lui ở bên trong chăn của Hiên Viên Chiến, xoang mũi đều tràn ngập hương vị của đối phương, Lục Bất Phá thanh tỉnh được chút. Nhưng hắn đem chăn kéo cao đến đầu, trùm kín bản thân, bất động.

Hiên Viên Chiến đứng cạnh giường một lát, lúc này mới mặc quần áo vào, bắt đầu thu dọn giường cho Lục Bất Phá. Sau hai tiếng giặt ra và chăn, trả lại nguyên dạng tình trạng ban đầu, Hiên Viên Chiến không ôm Lục Bất Phá trở về, mà nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Người đang trốn trong chăn ngẩng đầu nhìn khi cửa vừa đóng. Nhìn cánh cửa một hồi, hắn mới đem chăn kéo cao, trùm kín người bắt đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nhóm ba người Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác đã trải qua một buổi tối đầy phấn khởi và đa cảm đã thức dậy. Tối hôm qua Charlie King không ngủ lại mà trở về nhà mình. Ba người rửa mặt xong thì vào nhà bếp ăn điểm tâm, liền kinh ngạc phát hiện Hiên Viên thượng tá thế nhưng đi vào từ bên ngoài. Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm ở chỗ khóe miệng của Hiên Viên thượng tá có vài vết bầm, giống như bị người khác đánh, quần áo cũng bị rách, còn dính bùn.

Ba người phá lệ yên lặng nhìn Hiên Viên thượng tá sắc mặt không chút thay đổi đi ngang qua người bọn họ, cả ba đều quên (không dám) chào hỏi.

Mặt lạnh lên lầu, lướt qua Gollum, Hiên Viên Chiến trực tiếp mở cửa vào phòng của hắn và Lục Bất Phá, khóa trái cửa. Biệt Lâm, Trầm Dương cùng La Bác lén đi theo, nhỏ giọng nghị luận:

"Hiên Viên thượng tá cùng Tiểu Phá lại cãi nhau?"

"Nhất định."

"Xem ra người thua vẫn là Hiên Viên thượng tá."

"Nhất định."

Trong phòng, Lục Bất Phá vẫn đang ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nằm trên giường Hiên Viên Chiến. Hiên Viên Chiến đứng dựa vào cánh cửa một hồi, mới nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống. Đưa tay dò xét trên trán đối phương, hoàn hảo, không phát sốt. Tiếp đó động tác tạm đình chỉ, do dự hồi lâu, cẩn thận xốc chăn lên, người trong chăn vẫn trần trụi, dưới ánh sáng ban ngày, hắn một lần nữa nhìn thấy rõ những dấu bản thân gây ra cho Lục Bất Phá tối hôm qua, từ trong túi lấy ra thuốc tối tìm được tối hôm qua.

Lục Bất Phá đang nằm xoay mặt về phía bên sườn Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến vòng ra phía sau hắn, xốc chăn lên, nhẹ nhàng đem cả người đối phương chuyển sang tư thế úp sấp, sau đó lấy mật "Chu lão" từ từ rót vào chỗ bị thương. Mật màu đen tuyền chảy vào hậu huyệt bị xé rách của Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến cẩn thận bài mở nơi đó, làm cho mật chảy tới chỗ sâu nhất.

Lục Bất Phá chậm rãi mở to mắt, lúc Hiên Viên Chiến đụng vào hắn đã tỉnh. Địa phương đang nóng cháy được chất lỏng không biết tên chảy vào có cảm giác lành lạnh, cũng không còn đau đớn như lúc đầu, nhưng mà mùi không dễ ngửi chút nào, rất hôi lại tanh nữa.

"Hiên Viên Chiến."

Hiên Viên Chiến lập tức dừng tay, rất nhanh động tác liền tiếp tục. "Lập tức sẽ tốt thôi."

"Đó là cái gì vậy?"

"Mật Chu Lão."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!