Bất đồng với Lục Bất Phá đang mục trừng khẩu ngốc tại chỗ, Hiên Viên Chiến thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua đang trong tình trạng hơi nhạy cảm nên hắn có chút bối rối.
Miễn cưỡng đứng lên khỏi ghế, hắn lấy khăn tắm quấn quanh hông, che lại chỗ không được trọn vẹn. Động tác của Hiên Viên Chiến làm bừng tỉnh Lục Bất Phá, hắn đi tới đóng cửa lại, khôi phục biểu tình như cũ đi thẳng đến bồn cầu.
"Hiên Viên Chiến, ngươi nhắm mắt lại, ta không quen cởi quần trước mặt người khác."
Hiên Viên Chiến lúc này chỉ còn một chân một tay nhắm mắt lại, chỉ chốc lát hắn nghe được tiếng nước, còn có một người thoải mái rên rỉ. Hô, nghẹn chết ta. Ngữ điệu thoải mái giống như đối phương chưa nhìn thấy hai cái chân tay máy trên bồn rửa mặt.
Giải quyết xong, Lục Bất Phá giội nước, mặc quần đàng hoàng.OK, có thể mở ra. Hiên Viên Chiến mở to mắt, trước mặt chính là khuôn mặt tươi cười của đối phương, còn có điểm hơi gian.
"Hiên Viên Chiến, hắc hắc…" Lục Bất Phá cao thấp quét mắt một lần Hiên Viên Chiến đang không mặc đồ, rồi mới ngẩng đầu,
"Thì ra lúc tắm ngươi phải đem những bộ phận bằng máy tháo xuống lau rửa, ta còn tưởng ngươi trực tiếp tắm dưới vòi sen luôn chứ."
"Có thể trực tiếp tắm, bất quá có chỗ không rửa sạch được. Một tháng một lần ta tháo xuống làm sạch." Hiên Viên Chiến thực sự bình tĩnh giải thích, giống như bày ở nơi nào chẳng qua chỉ là linh kiện máy móc.
Lục Bất Phá nắm giựt khăn tắm trên người Hiên Viên Chiến ra, đối phương không có ngăn cản. Hiên Viên Chiến hoàn toàn không che đậy gì hiện ra, Lục Bất Phá không tỏ ra ngượng ngùng gì cả, hắn cũng là nam, có cái gì không thể nhìn chứ.
Ngay cả bàn chân trái của Hiên Viên Chiến cũng bị mất, chỉ còn từ đầu gối trở lên, chỗ giao nhau được nối bằng kim loại, còn cánh tay phải thì mất càng nhiều hơn, cơ hồ toàn bộ, chỉ còn khoảng mười cm. Nhưng phần đó ngược lại cũng không héo rút mà rất vạm vỡ, không có nửa điểm dấu hiệu sẽ bị teo cơ.
Lục Bất Phá đưa tay sờ trên chỗ tiếp nối ở cánh tay phải, thân thể Hiên Viên Chiến nháy mặt buộc chặt, nhưng hắn không có thối lui, để mặc Lục Bất Phá nghiên cứu thân thể mình.
"Hiên Viên Chiến, chỗ này ngươi bị khi nào?"
Tám tuổi.
"Chỗ bị hư thì xử lý như thế nào? Nó sẽ tự mình rụng…"
Cắt bỏ.
Trái tim người nào đó từng trận lên men, bất quá hắn vẫn cười như cũ, không lộ ra bất cứ biểu tình đồng cảm hay đáng thương nào, Hiên Viên Chiến không cần đồng tình.
"Vậy bộ phận bằng máy ban đầu cùng bây giờ không giống nhau rồi."
"Mỗi giai đoạn thì sẽ đổi một lần, chỉ khi trưởng thành thì ba năm mới đổi một lần. Thành viên đội trực tiếp chiến đấu thì tần suất cao hơn một chút, những bộ phận máy có mẫu cùng người bình thường không giống nhau."
Lục Bất Phá thụ giáo mà gật gật đầu;
"Vậy bộ phận máy của ngươi so với người bình thường mà nói sẽ có tính chịu đựng cao hơn."
Đúng vậy.
Lại sờ chân trái, Lục Bất Phá tận lực làm cho mình hô hấp vững vàng. Hợp kim lạnh như băng tựa hồ như khảm vào tận trong xương tủy, cho dù có thuốc tê, cũng sẽ rất đau.
"Nếu hóa trang da giả có cần phải tẩy rửa đúng giờ hay không?"
Cũng vậy.
Lục Bất Phá gõ gõ xương ngực Hiên Viên Chiến:
"Ta nhớ rõ ngươi có bốn cái xương sườn cũng là máy." Hiên Viên Chiến cầm tay Lục Bất Phá, nói cho hắn biết vị trí chính xác.
Ngón tay Lục Bất Phá nhẹ nhàng sờ vị trí bốn cái xương sườn, ánh mắt Hiên Viên Chiến thực sự trầm.
"Phổi bị thay bên nào? Trái hay phải?"
Phải.
Lục Bất Phá gõ gõ bên phổi phải, có âm thanh kim loại vang lên, hắn hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!