Không khí trên bàn cơm lúc này thực sự quỷ dị. Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác ngươi xem xem Mang Tang Tử, ta xem xem Hiên Viên Chiến, cùng nhau nhìn xem Charlie King, ăn không dám nuốt. Gollum cũng nhận ra sự quỷ dị này, đã tìm chỗ tốt để núp vào.
Lục Bất Phá động tác máy móc mà đem từng muỗng từng muỗng thức ăn nhét vào miệng, còn mắt nhìn trừng vào kẻ thù đang ngồi cùng bàn phía đối diện, tựa hồ thứ đang ăn chính là thịt tên kia. Hiên Viên Chiến thì trong lòng đầy phiền muộn mà ăn cơm, ngụm lớn ăn canh, đối với ánh mắt sắc như dao bắn tới cũng làm như không phát hiện được.
"Tiểu Phá". Charlie King nhịn không được ra tiếng.
Lục Bất Phá vừa đem muỗng để xuống, đột nhiên nở nụ cười: "Này, Hiên Viên Chiến, ta làm cho ngươi bài thơ nha".
Hiên Viên Chiến ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Bất Phá cười hì hì đối với hắn nói: "Chiến là Hiên Viên nam, trên đời duy hắn dũng; một có thể địch trăm, đại hiển này uy mãnh; sắt tây nửa người khảm, cười nhạo hoàn thân tổ; Mang Tà đều sợ hãi, phu lực bạt sơn lam". ( Hiên Viên Chiến là một đại ngốc mãng phu)
Hiên Viên Chiến hai mắt lập tức bắn ra tia laser, Charlie King, Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác tất cả cũng tỏa sáng. Biệt Lâm phi nhanh đến bàn làm việc cầm lấy "Mang Tang Tử trích lời" vội vàng ghi chép lại những câu thơ kích động lòng người này. Thẩm Dương, La Bác hâm mộ đến đỏ mắt mà trừng Hiên Viên Chiến, Mang Tang Tử tiên sinh thế nhưng vì hắn làm thơ, đúng là thơ a!!!
Trong mắt Charlie King cũng hiện lên sự hâm mộ, bất quá nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Tiểu Phá, đây là thơ?"
"Đúng vậy, chính là do ta tự mình làm nga". Lục Bất Phá cười đến ngọt lịm.
Charlie King che ngực, vì có thể nghe được một bài thơ do chính Mang Tang Tử tiên sinh sáng tác mà vạn phần kích động". Tiểu Phá, ngươi có thể giải thích một chút cho chúng ta về ý nghĩa bài thơ không?"
Lục Bất Phá nhìn chăm chú nữa khuôn mặt đang cố gắnh kiềm nén kích động của Hiên Viên Chiến mà lộ ra xấu hổ "Hiên Viên Chiến, chúng ta đình chiến được không? Ta thừa nhận tối hôm qua là của ta không đúng, là ta lòng dạ hẹp hòi, ngươi đại nhân hữu đại lượng không cần cùng ta so đo được không?"
"Có nghĩa là gì?" Hiên Viên Chiến nhân cơ hội hỏi.
"Ý tứ chính là…" Lục Bất Phá bày ra điệu bộ nhà hủ nho*, "Vào thời cổ đại trên địa cầu, ta chủ yếu nói đến Trung Quốc cổ đại. Bần dân kêu người làm quan là đại nhân. Chính xác mà nói thì đại nhân có nghĩa là người bụng bự, nếu người khác có lỡ lời, cũng không cần cùng bọn họ so đo, không truy cứu trách nhiệm. Hiên Viên Chiến, ngươi là thượng tá, cũng coi như là đại nhân nga, chuyện tối ngày hôm qua ngươi chắc sẽ không muốn cùng ta là một tiểu bần dân mà so đo.
Bài thơ này là ta làm để xin lỗi ngươi, được không?"
*Nguyên văn Học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho.
Hiên Viên Chiến lập tức vươn tay: "Ta chấp nhận".
Lục Bất Phá cầm tay đối phương mà lắc lắc, cười đến hoan hoan hỉ hỉ, giống như vì Hiên Viên Chiến chấp nhận nên rất cao hứng.
"Tiểu Phá, bài thơ này có chính xác thì có nghĩa là gì?" Charlie King thúc giục, những người khác mắt đều sáng ngời hữu thần mà chăm chú nhìn Lục Bất Phá, làm cho Lục Bất Phá cảm thấy giống như giây tiếp theo bọn họ có thể sẽ ăn luôn hắn.
Cố làm ra vẻ mà giải thích: "Ta nhớ các ngươi có nói Hiên Viên Chiến là đội trưởng gì đó, hình như rất lợi hại, cho nên ta liền làm bài thơ này để ca ngợi phong độ anh dũng của hắn. Nghĩa của nó chính là: gia tộc Hiên Viên có một người con trai, hắn là người dũng mãnh nhất trên thế giới này; ở trên chiến trường cho dù hắn chỉ có một người, nhưng có thể một địch trăm, cho thấy hắn rất uy mãnh thiện chiến; thân thể hắn có phân nữa không được trọn vẹn, hắn chẳng những không tự ti, ngược lại khinh thường người có thân thể đầy đủ (trên người tên Hiên Viên Chiến phân nửa làm bằng sắt tây, còn dám cười nhạo thân thể đầy đủ của tổ tông là hắn); mọi người ở Mang Tà tinh đều sợ, bởi vì khí lực của hắn có thể đem núi cao nhổ lên".
Tiếng hút không khí vang lên, Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác nhìn về phía Hiên Viên Chiến, ánh mắt đã không phải hâm mộ nữa, mà là hận không thể cùng hắn trao đổi thân thể. Mà vị quân sĩ Hiên Viên Chiến bị Mang Tang Tử tiên sinh làm thơ ca ngợi, bán khuôn mặt đang cố gắng áp chế kiêu ngạo cùng tự hào đang cuồn cuộn bốc lên trong lòng.
"Ta không có lợi hại như vậy, có nhiều Mang Tà nhân so với ta còn giỏi hơn rất nhiều". Nữa khuôn mặt Hiên Viên Chiến hơi run bởi vì tình cảm mãnh liệt khiêm tốn mà nói.
Lục Bất Phá nói: "Ta chưa từng thấy qua người nào khác, bất quá nhìn thấy thân thủ của ngươi ta có thể thấy ngươi là một người phi hường lợi hại, một quân nhân phi thường vĩ đại. Cho nên vừa rồi ta một mực kiểm điểm lại sai lầm của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có thể làm thơ hướng ngươi xin lỗi đi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích".
Hiên Viên Chiến đứng lên, phi thường tiêu chuẩn mà khom người hành lễ: "Ta thực sự rất thích, cám ơn ngài, Mang Tang Tử tiên sinh. Ngài có thể vì ta làm thơ, ta cảm giác sâu sắc vinh hạnh cùng tự hào".
"Không cần khách khí, không cần khách khí". Lục Bất Phá huy phất tay, ha hả cười không ngừng. Theo ta đấu, ngươi thật sự còn non lắm.
Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến lần thứ năm giao phong, toàn thắng!
Cơm nước xong, Lục Bất Phá đến thư phòng tiếp tục nghiên cứu lịch sử Mang Tà, Hiên Viên Chiến tinh lực sự dư thừa ở trong phòng huấn luyện thể năng, so với dĩ vãng, động tác hôm nay của hắn lưu loát, mạnh mẽ hơn bình thường. Cùng với hắn mười phần nhiệt tình thì những người khác lại hoàn toàn bất đồng, Thẩm Dương, La Bác cùng Biệt Lâm thì rầu rĩ không vui. Charlie King ngầm thở dài, mang theo một chút mất mác, đi gặp các vị quan lớn báo cáo công tác của ngày hôm nay.
Ba người ngồi ở trên ghế sa lon yên lặng nửa ngày, Biệt Lâm đột nhiên cầm "Mang Tang Tử trích lời" vẻ mặt nghiêm túc mà đi đến cửa thư phòng, gõ cửa. La Bác cùng Thẩm Dương thấy thế, cũng đi theo.
"Tiến vào".
Lục Bất Phá vẻ mặc đắc ý sau khi báo được thù đang xem tư liệu văn hiến, thấy tổ ba người đi vào, hắn cười hỏi: "Sao vậy, sao nghiêm túc như thế?" Biệt Lâm đi đến trước bàn học, đột nhiên đối với Lục Bất Phá khom người chào, dọa hắn nhảy dựng.
"Mang Tang Tử tiên sinh, ngài, xin ngài cũng làm một bài thơ cho ta".
Không phải chứ. Lục Bất Phá sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!