Lục Văn Tây chấn kinh, hơn nửa ngày không nói nên lời, tâm tình có chút phức tạp.
Thế nhưng Hứa Trần thật sự rất nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt thản nhiên không hề có chút tạp chất, ngây thơ cứ hệt như một con dê con.
Kỳ thật Lục Văn Tây nghi ngờ như vậy là vì anh chú ý lần đầu tiên tới đây Hứa Trần không mang theo ba lô, lần này lại có, có khi nào muốn lừa anh, đoán được lần này sẽ đoán số mệnh nên mới đem dụng cụ theo?
Lại còn hóa đơn nữa?
Bất quá anh không dám nói ra, sợ Hứa Trần lại bỏ đi, nếu sau đó anh phát hiện mình lại hiểu lầm Hứa Trần thì muốn khóc cũng không biết chạy đi đâu khóc.
"Cậu… thực chính quy a." Lục Văn Tây dối lòng cảm thán.
"Tôi thấy các vị sư thúc làm vậy, có không ít thương nhân tới tìm bọn họ coi đất, xem phong thủy."
Lục Văn Tây có nghe qua chuyện này, không ít người tìm thầy tới xem phong thủy trước khi mua nhà, ba ba anh lúc nhận thầu cũng tìm thầy phong thủy tới xem. Ngay cả lúc bắt đầu khơi động máy cũng phải dâng hương cúng bái.
Chuyện này Lục Văn Tây hiểu được, do dự một chút mới gật gật đầu, chỉ chỉ nhà mình hỏi: "Chúng ta vào trong nhà nói chuyện kỹ hơn đi?"
"Ừm." Hứa Trầm đáp ứng, lại bổ sung một câu: "Nếu cần hóa đơn thì nói, tôi hỏi lại rồi làm cho anh."
"Phiền phức quá không cần đâu, anh cũng không biết mình có thể sống tới lúc đó không nữa."
Hai người về nhà, Lục Văn Tây khóa trái cửa lại, sau đó nhìn thấy người máy quét dọn đang loay hoay cạnh tủ dép, anh xách nó lên định mang đi chỗ khác, cũng không biết Doãn Hàm Vi cài đặt thế nào, vừa mới xác lên nó đã gào to: "Trẫm bị ám sát, mau tới hộ giá!"
Lục Văn Tây tức giận đặt nó qua một bên rồi nhấn nút tắt, còn nói thêm một câu: "Bây giờ thì mày băng hà rồi."
Hứa Trần nãy giờ vẫn đứng nhìn chằm chằm, liếc nhìn người máy quét dọn một cái rồi mới theo Lục Văn Tây vào phòng.
"Cậu đã nói mạng anh không còn lâu nữa nghĩa là thời gian bảo hộ cũng không dài, anh sẽ báo chuyện này cho trợ lý của anh biết, cậu ta là người quản lý tài chính. Anh sẽ đặt cọc trước cho cậu năm trăm vạn, chờ sau khi anh… [bad word]… móa nó… sau khi anh chết sẽ đưa nốt số còn lại, chúng ta có thể viết hợp đồng, đưa tài khoản ngân hàng với số di động của cậu cho anh."
Phải nói mấy câu như mình sắp chết tới nơi thế này, Lục Văn Tây thực khó chịu.
Nói xong, Lục Văn Tây đi vào phòng, từ trong vali lôi ra cuốn sổ chi phiếu, xé một tờ điền thông tin vào, đợi một lúc vẫn không nghe Hứa Trần ừ hử gì, Lục Văn Tây có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
"Tôi không có tài khoản ngân hàng, cũng không có số di động."
"Vậy hai ngàn vạn này cậu muốn lấy tiền mặt à? Dùng xe vận tải chở tới hả?"
"Vậy anh đóng học phí giùm tôi trước đi, được không?"
Lục Văn Tây sửng sốt, đánh giá Hứa Trần một chút, quần áo trên người Hứa Trần quả thật rất cũ, phỏng chừng cũng rất rẻ, không có tiền đóng học phí cũng không phải chuyện lạ.
"Vậy sao hôm qua anh đưa tiền cậu lại không lấy?"
"Loại tiền đó, tôi không cần."
Lục Văn Tây ý thức được thái độ của mình hôm qua quả thực giống như nhục mạ người ta, Hứa Trần nhất định rất chán ghét nên không chịu nhận, không khỏi than thở: "Đã nghèo tới vậy lại còn thanh cao."
Hứa Trần mím môi không lên tiếng, cậu thực sự chán ghét giọng điệu châm chích này.
Lục Văn Tây nâng tay vẫy vẫy Hứa Trần: "Học phí nộp thế nào? Nếu có thể thanh toán trên internet thì anh có thể lập tức chuyển tiền qua."
Hứa Trần lấy một quyển vở trong balo ra nhìn nhìn, sau đó đưa cho Lục Văn Tây.
Chữ trong vở được viết bằng bút bi, bất quá rất dễ nhìn, là dạng chữ khải tiêu chuẩn, rất dễ đọc, hơn nữa gọn gàng quy cũ hệt như được in ra.
Trong vở có ghi một chuỗi con số, sau đó là những điều cần chú ý khi gửi tiền và cách gửi tiền, có cả mã số sinh viên của Hứa Trần.
Nhìn ghi chú trong sổ, Lục Văn Tây mở APP, dựa theo phương thức được ghi gửi tiền rồi chỉ con số ghi trong sổ: "Gửi số tiền ghi trong này là được à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!