Lục Văn Tây thu công, chuẩn bị rời khỏi phim trường, bất quá Hứa Trần vẫn chưa trở lại.
Anh có chút lo lắng sợ Hứa Trần bị quỷ xử nữ ngủ, vì thế liền lấy di động ra gọi, sau vài tiếng thì kết nối được, vẫn là âm thanh lãnh đạm quen thuộc: "A lô?"
"Em ở đâu đấy? Chúng ta phải trở về."
"Ở nhà."
"Em đã về rồi à?"
"Ừ."
"Lần tới nhớ báo cho anh biết một tiếng, đừng để anh lo lắng, biết không?"
"Ừm."
Âm thanh nghe có vẻ rất bình thường, hẳn không xảy ra vấn đề gì, Lục Văn Tây để di động vào túi, thở phào một hơi.
Cúp máy, Lục Văn Tây liền theo đoàn đội của mình trực tiếp về nhà.
Dùng chìa khóa mở cửa, tiến vào phòng liền thấy một luồng khí tràng màu hồng, sau đó liền thấy quỷ xử nữ bị cột vào lan can sân thượng, trên người bị khóa bằng xích sắt, phối với vóc người đặc biệt xinh đẹp của quỷ xử nữ thì hình ảnh có chút... thuộc về cấp bậc hạn chế.
Anh có chút do dự đi vào phòng bếp, thấy Hứa Trần đang nấu thuốc liền hỏi: "Em muốn tịnh hóa cô ta hả?"
"Loại quỷ như cô ta không thể tịnh hóa được." Biểu tình Hứa Trần lộ rõ luyến tiếc, tựa hồ rất muốn cứu loại quỷ nữ "đồi phong bại tục" này, giống như nữ quỷ là thiếu nữ sẩy chân đi sai đường vậy.
"Kia vì sao em lại trói cô ta?"
"Cô ta không đứng đắn, với lại cô ta cần phải nói xin lỗi anh."
"Ò..."
Lục Văn Tây nghe vậy thì gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn khí tràng màu hồng ngoài ban công, cứ cảm thấy loại khí tràng này thực sự chính là tâm thiếu nữ bùng nổ, thật đẹp mắt a.
Anh đi ra, đứng trước mặt quỷ xử nữ hỏi: "Cô tên gì?"
Kết quả quỷ xử nữ ngẩng đầu liền trực tiếp thổi một làn sương hồng mang theo hương vị ngọt ngào vào mặt Lục Văn Tây, làm anh có chút sửng sốt.
Hứa Trần đi theo phía sau, đứng nghiêng phía sau thấy một màn này lập tức búng trán anh một cái, Lục Văn Tây lập tức khôi phục thần trí.
"Quỳ xuống." Hứa Trần lạnh giọng nói, dáng vẻ rất thô bạo.
Quỷ xử nữ ngã quỵ ngay trước mặt Lục Văn Tây, tức giận gầm thét: "Cái đồ nam nhân tệ hại, một chút nhân tình cũng không có, sao có thể đối xử như vậy với một cô gái tay không tấc sắt chứ hả?"
Hứa Trần không trả lời, đại khái là không nhìn tới, chỉ cúi người kiềm tra biểu tình Lục Văn Tây, Lục Văn Tây vội vàng khoát tay: "Anh không sao."
"Cô ấy có nói xin lỗi anh không?"
"Không, cổ đang chửi em."
Hứa Trần nhíu mày nhìn khí tràng màu hồng, nhịn không được phê bình: "Cô không được khi dễ ảnh."
"Tôi khi dễ chỗ nào? Tôi tìm một người có thể yêu yêu với tôi dễ dàng lắm sao? Tôi chỉ muốn luân hồi, cậu không chịu cùng tôi, còn không cho phép ảnh cùng tôi sao?"
Hứa Trần vẫn như cũ không nghe thấy, một lần nữa hỏi Lục Văn Tây: "Cô ta xin lỗi chưa?"
Lục Văn Tây đừng trước người quỷ xử nữ, nhìn hình ảnh "điều giáo" này cảm thấy có chút ý tứ, cười híp mắt hỏi Hứa Trần: "Sao em lại cố chấp với chuyện này như vậy?"
"Anh bị khi dễ, tự nhiên phải bắt đối phương xin lỗi, còn phải bảo cô ta dẹp ý niệm đó đi." Hứa Trần trả lời thực đương nhiên, cứ như cảm thấy đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa. Dáng vẻ như vợ mình bị bắt nạt, cậu nhất định phải đòi lại công đạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!