Chương 41: ♦ Mỹ Mỹ Phấn

Hiện giờ Lục Văn Tây không có lý trí, Hứa Trần cũng không rõ, cậu chỉ biết Lục Văn Tây hít mỹ mỹ phấn rồi dẫn đến trạng thái này.

Mỹ mỹ phấn của quỷ xử nữ tương đương thuốc kích dục, sẽ làm người ta lạc lối.

Là loại không làm tổn thương thân thể, chỉ cần hít vào một chút sẽ điên cuồng cả đêm, hoàn toàn không khống chế được chính mình. Bản năng nguyên thủy nhất bị kích thích, trở thành một con dã thú không có suy nghĩ.

Ban đầu mỹ mỹ phấn sẽ không lập tức phát tác là vì Lục Văn Tây hít không nhiều, cộng thêm bản năng vốn không hứng thú với thân thể phụ nữ, thế nhưng bây giờ đụng phải người cảm thấy hứng thú, tự nhiên không thể nhẫn nại.

Đầu lưỡi Lục Văn tây rốt cuộc bắt được đầu lưỡi né tránh của Hứa Trần, sau đó quấy đảo nó.

Vòng vo một hồi rồi từ hướng khác thăm dò, nhẹ nhàng lướt qua hàm răng Hứa Trần, giống như đang kiểm tài vật vậy, dùng chính đầu lưỡi của mình kiểm tra từng tấc lãnh địa trên người Hứa Trần thuộc về mình.

Lục Văn Tây cảm thấy, không có gì tuyệt vời hơn chuyện này, cậu một tay ôm Hứa Trần, không cho phép Hứa Trần rời đi, cảm giác được răng Hứa Trần run run cắn vào đầu lưỡi anh, rất nhẹ, không phải cự tuyệt mà vì khẩn trương. Sau khi bị hôn thì hoàn toàn không biết nên làm gì.

Lúc này Lục Văn Tây lùi đầu lưỡi, chuyển qua liếm môi dưới Hứa Trần, thưởng thức mùi vị đôi môi.

Bởi vì có một tay không an phận sợ tới sờ lui nên có thể cảm giác được thân thể người trong lòng căng cứng, tựa như cây cung đang dồn sức phát động, vóc người hoàn mỹ với tỷ lệ hoàng kim, da dẻ cũng nhẵn nhụi bóng loáng.

Anh nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt anh không quá lạc quan, cảm giác háo hức không thể khống chế này làm anh chỉ hận không thể ăn Hứa Trần, loại tư thái chủ động này thực sự hỏng bét.

Hứa Trần nhìn anh, không có bất cứ động tác nào, chỉ nhìn anh như vậy, anh bị nhìn tới phát hoảng, sau đó nhón chân hôn mắt Hứa Trần, không muốn tiếp tục bị cậu nhìn chăm chú như vậy nữa.

Sau đó, anh bị Hứa Trần ôm lấy, anh cho là Hứa Trần muốn đáp lại, kết quả chỉ bị ấn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng làm loạn."

Làm sao có thể không loạn?

Lục Văn Tây không ngừng hôn Hứa Trần, tay cũng không chịu để yên, sau đó cảm giác được thân thể Hứa Trần trượt xuống, anh cũng theo thế ngồi xổm xuống, quỳ một chân dưới đất, Hứa Trần vẫn ôm như cũ, hoặc có thể nói là đỡ Lục Văn Tây, sau đó nhặt lấy quyển sách bị rớt khi nãy.

Lục Văn Tây mút cổ Hứa Trần, Hứa Trần cũng không tránh, chỉ tiếp tục lật sách xem.

Anh có chút khó chịu.

Nắm lấy cổ tay Hứa Trần đặt lên người mình, cuối cùng áp lên vị trí phía sau quần, nhỏ giọng nói: "Em sờ nơi này đi, nơi này muốn... muốn em chạm vào."

Thân thể Hứa Trần một lần nữa cứng đờ, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Lục Văn Tây.

Kết quả vừa mới nghiêng đầu lại bị Lục Văn Tây hôn lên môi.

Hứa Trần có long dương chi phích nhưng vẫn duy trì một ít quan niệm truyền thống, cảm thấy thân là nam tử không thể chịu đựng được việc bị tiến vào, vì thế cậu cảm thấy những người nam nhân khác cũng không nguyện ý.

Cậu cho là Lục Văn Tây cũng như vậy.

Kết quả...

Hình như không phải.

Hứa Trần đưa hai tay vòng ra sau lưng Lục Văn Tây, ngón tay bấm thủ quyết, tiếp đó búng trán Lục Văn Tây một chút.

Mỹ mỹ phấn tản ra, Lục Văn Tây vẫn còn hôn Hứa Trần, đầu lưỡi vẫn còn càn quấy trong miệng đối phương, ngay lúc này anh sửng sốt. Giống như làn khí hồng phấn kia vậy, đại não nháy mắt ngừng hoạt động.

Hứa Trần lùi về sau, kết thúc nụ hôn này, đánh giá thần sắc Lục Văn Tây hỏi: "Đỡ hơn chút nào không?"

Lục Văn Tây kinh ngạc nhìn Hứa Trần, anh cảm thấy mình không tốt chút nào.

Cực kỳ không tốt.

Tâm tình xấu hổ quay trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!