Chương 38: ♦ Thử Sức

"Hai người mới biết nửa tháng đã quyết tâm sống chết có nhau đúng không?" Hàn Phạm Minh rõ ràng đã đến giới hạn bùng nổ, giận đến mức thịt bên má cũng run run.

"Không sai, đời này không rời, núi có mòn sông có..." Lục Văn Tây còn chưa nói hết, thấy sắc mặt Hàn Phạm Minh thì lập tức ngậm miệng.

Bàn về miệng mồm, anh thật sự không bằng Hàn Phạm Minh.

Thật không biết ổ bom Hàn Phạm Minh này ngày thường làm sao nhẫn nhịn mà nói chuyện hòa bình với nhóm đầu tư. Cơ mà cũng chí có Lục Văn Tây có thể khơi gợi lửa giận của Hàn Phạm Minh, lúc Hàn Phạm Minh ở chung với Du Ngạn thì hết sức bình thường.

"Cậu cự tuyệt Du Ngạn rồi à? Ngay vừa nãy?" Hàn Phạm Minh đột nhiên nén lửa giận chuyển sang hỏi vấn đề này, dưới tay anh chỉ có hai nghệ nhân, kết quả hai người lại xuất hiện chuyện này, đúng là khó giải quyết.

Lục Văn Tây gật đầu: "Coi là vậy đi, bất quá đột nhiên cảm thấy anh ta cũng thực đáng thương."

"Ha..." Hàn Phạm Minh cười lạnh một tiếng, không nói tới chuyện Hứa Trần, chuyện an ủi Du Ngạn không phải anh tới thì ai tới chứ. Chú ý tới trạng thái của Lục Văn Tây cũng không tệ, Hàn Phạm Minh không muốn phí miệng lưỡi, liền chuyển qua chuyện công việc: "Cậu vẫn chưa đáp lại status weibo của Béo Mạc Mạc đấy."

"Các anh không gởi giúp tôi à?"

"Không, tôi không rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì nên quyết định hỏi rõ bên đoàn phim rồi mới nói. Hôm nay đoàn phim mới gửi video tới, lúc leo núi giả với trên thuyền có đủ, qua vài ngày nữa tôi sẽ công bố, cậu với Du Ngạn nhớ phối hợp."

Lục Văn Tây thật sự kinh ngạc, anh nhớ lúc mình cứu Béo Mạc Mạc ở trên thuyền thì đã ngừng quay rồi, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc, thế mà cũng quay được á? Liền hỏi: "Trên thuyền có máy quay à?"

"Có, có một máy được gắn cố định trên đỉnh thuyền vẫn chưa lấy xuống, vừa vặn quay được, bất quá khi đó chấn động quá mạnh nên hình ảnh không rõ lắm, cần hậu kỳ xử lý."

"Được, tôi biết rồi."

"Tiếp theo cậu định an bài thế nào, vài ngày nữa có tới công ty huấn luyện không?" Hàn Phạm Minh hỏi.

"Không, tôi muốn tự mình suy nghĩ một chút."

"Vậy cậu tự lo đi."

Lục Văn Tây nhịn không được quan sát Hàn Phạm Minh, cảm thấy người này hôm nay có chút không bình thường, Hàn Phạm Minh bất đắc dĩ bĩu môi: "Tôi không phải chỉ biết nổi giận, chuyện đi theo Cát tiền bối thỉnh giáo cậu làm không tệ, trước đó tôi đã định bảo cậu đi nhưng sợ cậu nổi tính con lừa bướng bỉnh nên không nói, không ngờ cậu tự tỉnh ngộ, có tiến bộ.

Quảng cáo mới nhất của công ty Hoa Nhứ tôi cũng xem rồi, biểu hiện không tệ."

Chỉ cần Lục Văn Tây biết điều, biểu hiện không tệ, Hàn Phạm Minh cũng không cứng ngắc quản giáo. Nghệ nhân giữ khuôn phép làm việc như Du Ngạn, Hàn Phạm Minh cũng rất thưởng thức, dốc hết toàn lực nâng đỡ. Anh cũng không muốn trở thành chủ nhiệm lớp tiểu học, suốt ngày đi sau mông học sinh lải nhải dặn dò.

Về phần Lục Văn Tây, mặc dù nâng đỡ nhưng Hàn Phạm Minh cũng cảm thấy vị thiếu gia này thực sự làm người ta đau đầu. Lục Văn Tây đã có kinh nghiệm, Hàn Phạm Minh tự nhiên sẽ không quản.

Trên đường về, Lục Văn tây ngồi trong xe đưa đón, tay cầm di động mở weibo, lướt xem tin tức trên trang của Béo Mạc Mạc, phát hiện đối phương lại đăng thêm hai dòng status, đều là thức ăn, quả nhiên là dân ăn hàng.

Anh lập tức share status của Béo Mạc Mạc.

Lục Văn Tây: Sinh tử chi giao nhạt như nước //@Béo Mạc Mạc: ôm nay trong lúc ghi hình tiết mục đã được Lục Văn Tây liều mình cứu giúp, làm hại anh ấy suýt chút nữa hủy dung, có một sinh tử chi giao như vậy, Lục Văn Tây, em muốn tạo xì căng đan với anh a! Em sẽ là fan hâm mộ của bạn gái anh, cho anh một cái ôm tràn đầy yêu thương.

Share xong, anh liền để di động qua một bên.

Hứa Trần cầm di động nhìn tin tức Lục Văn Tây vừa đăng: "Không phải quân tử chi giao nhạt như nước à?"

"Hả?" Lục Văn Tây sửng sốt, vội vàng chụp điện thoại lên xem một chút, định xóa đi viết lại, thế nhưng phát hiện đã có rất nhiều bình luận cùng share.

Nhìn di động, tâm tình Lục Văn Tây có chút phức tạp.

Doãn Hàm Vi ở bên cạnh an ủi: "Lão đại, không sao đâu, mọi người đều nghĩ là anh cố ý chọc cười thôi. Béo Mạc Mạc cũng ghi là sinh tử chi giao mà."

Lúc gõ chữ Lục Văn Tây cũng không quá để ý, thuận tay thì gõ thôi, kết quả liền lộ ra điểm nhơ thiếu văn hóa.

Chậc.

Anh mở bình luận, liếc sơ một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!