Chương 36: ♦ Cầm Thú

Trên đường trở về, hai người đều có chút im lặng.

Lục Văn Tây đắm chìm trong hình ảnh thảm thiết Hứa Trần dộng nát đầu con quỷ, thật lâu vẫn chưa thoát ra được, anh sợ sau này Hứa Trần cũng dộng đầu mình như vậy, thật đáng sợ.

Hứa Trần thì đang nghĩ Lục Văn Tây rốt cuộc là tốt hay xấu. Khoảng thời gian tiếp xúc không dài, cậu không hiểu Lục Văn Tây lắm, chỉ có thể quan sát từ tiếp xúc thường ngày.

Lục Văn Tây vì vô tình tổn thương fan quỷ mà tự trách, vì giúp Đặng Huyên Hàm mà chạy đôn chạy đáo, hơn nữa còn tự đẩy mình ra đầu dư luận, còn cứu Béo Mạc Mạc. Có lẽ anh muốn bảo vệ tính mạng của mình, thế nhưng nếu người làm chuyện này là người khác thì sẽ có kết quả thế nào?

Trước đó, Hứa Trần cảm thấy, Lục Văn Tây thực sự có thiện ý.

Hôm nay thì cậu có chút nghi hoặc, rõ ràng lúc đi cứu người không hề vội vàng gấp gáp, biểu tình vẫn lạnh lùng, thế nhưng cuối cùng vì sao lại muốn an ủi cô gái kia?

Người này sao lại mâu thuẫn như vậy?

Hứa Trần nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng của Lục Văn Tây đang lái xe, vẫn là dáng vẻ dễ nhìn như thiên thần giáng trần trong các câu chuyện thần thoại xưa, biểu tình nhàn nhạt nhìn thẳng phía trước.

Người này có lẽ không xấu.

Bất quá cũng không quá tốt.

"Mệt à?" Lục Văn Tây đột nhiên hỏi Hứa Trần, có lẽ là chú ý thấy cậu nhìn mình.

"Tàm tạm."

"Em dùng cây quạt kia thì sẽ hao phí tinh lực à?" [tinh thần & thể lực]

"Ừm, là do học nghệ tôi không tinh."

"Thật ra thì em học trộm đúng không? Bởi vì không thể quang minh chính đại học tập nên mới thành dáng vẻ gà mờ này." Lục Văn Tây suy đoán hỏi.

Hứa Trần trầm mặc một hồi mới nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."

Âm dương nhãn chỉ có thể duy trì một giờ, đánh ác linh hoàn toàn dựa vào cảm giác, Hứa Trần không thể cảm thấy, cũng không thể nhìn thấy linh hồn bình thường. Vì tiết kiệm tinh lực, rất nhiều chuyện cậu sẽ thử dùng thể lực giải quyết, những chuyện này Lục Văn Tây biết.

Bất quá trong suy đoán của anh, Hứa Trần hẳn là dạng người có ngộ tính cao, tự mình lén học tập, có được bản lĩnh như vậy đã giỏi hơn người thường rất nhiều.

Là vì máu trên người cậu nên cố ý không dạy sao?

Sợ cậu quá mạnh mẽ thì sẽ không khống chế được?

Lục Văn Tây chỉ suy đoán chứ không hỏi, anh biết cho dù mình hỏi thì Hứa Trần cũng không nói.

Lúc sắp về tới nhà, Hứa Trần nhận được tin nhắn của cô gái kia.

Hứa Trần nhìn vài lần, sau khi Lục Văn Tây dừng xe thì đưa điện thoại qua cho anh, Lục Văn Tây cầm lấy xem thì thấy cô gái xin lỗi mình.

Cô gái tên là Diệp Đình, làm việc ở B thị, là nhân viên thiết kế mỹ thuật, thực ra thì tiền lương cũng không tính là quá thấp, mỗi tháng cũng được 7000NDT. Đáng tiếc vì điều kiện gia đình nghèo khó, cha bị bệnh, nhà mượn tiền cần trả nợ, mẹ phải chăm sóc cha, em gái mới đậu đại học, vào kỳ nghỉ đi làm thêm chỉ đủ đóng học phí, vì thế nợ nần đặt hết lên vai Diệp Đình.

Bởi vì áp lực quá lớn, Diệp Đình phải nhịn ăn nhịn xài, về nhà còn phải đối mặt với việc riêng.

Cuộc sống quá buồn khổ đã vắt kiệt sức Diệp Đình, làm cảm xúc tiêu cực của cô hoàn toàn bùng nổ.

Phỏng đoán vì cả ngày không nhìn thấy mặt trời, cộng thêm mệt nhọc quá độ làm thân thể yếu ớt nên mới bị ác linh nhắm tới. Mỗi ngày Diệp Đình sinh hoạt trong căn phòng không có cửa sổ, buổi sáng đi làm mới được phơi nắng một chút, tan tầm thì trời đã tối, về đến nhà liền làm việc riêng, lướt weibo, rất ít vận động.

Cùng ngày xảy ra chuyện, Diệp Đình cảm thấy quá mệt mỏi nên xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi, cô cũng sợ trong nhà có quỷ nhưng tiếc tiền khám bệnh hoặc ở khách sạn, vì thế chỉ dám lớn gan ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Kết quả càng ngủ lại càng mệt, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, cuối cùng dựa vào bản năng cầu sinh gửi tin cho Hứa Trần.

Lúc tỉnh lại thì thấy bọn họ.

Mặt Than Đen Cả Đời: Tôi vốn không phải người thích chỉ trích người khác thẳng mặt như vậy, thế nhưng lúc đó hoàn toàn không thể khống chế được xúc cảm của mình, giúp tôi chuyển lời xin lỗi với Lục Văn Tây. Còn nữa, cám ơn hai người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!