Chương 34: ♦ Vết Sẹo

Những cảnh quay sau đều rất thuận lợi, quay cảnh ở hộp đêm xong thì cũng chín giờ, công việc cũng kết thúc.

Hôm nay bọn họ đổi khách sạn, lần này vẫn là ba phòng, trực tiếp đặt giường lớn cho anh Lưu, không cần ngủ giường đơn nữa.

Lục Văn Tây cảm thấy lựa chọn này rất hợp lý, im lặng bày tỏ tán thưởng.

"Ở đây… không có người khiêu vũ cổ điển đi?" Hứa Trần nhịn không được hỏi, cậu không muốn ở chung phòng với Lục Văn Tây.

"Lần trước anh suýt chút nữa đã bị Tô Lâm giết chết." Lục Văn Tây sâu xa nói, biểu tình ai oán.

Hứa Trần không phản kháng nữa, cúi đầu coi như thầm chấp nhận, còn tự trách mình đã bỏ quên nhiệm vụ.

Rửa mặt xong, Lục Văn Tây liền lấy kịch bản ra bắt đầu nghiên cứu.

Bộ phim này là vài công ty hợp tác với nhau, Hoành Xuyên cũng có đầu tư, mấy nhà khác như Hồng Đỉnh, Tấn Giang, Tiêu Thịnh cũng tham dự, không thể nói là phim bom tấn nhưng cũng là tác phẩm xuất sắc, chọn Lục Văn Tây vào vai nam chính thực sự có nguy cơ rất lớn, khó trách bọn họ muốn Lục Văn Tây tới thử kính.

Lúc Lục Văn Tây lật xem kịch bản, Hứa Trần cầm la bàn an tĩnh ngồi một bên nghiên cứu gì đó, anh không chú ý lắm. Cũng vì Hứa Trần còn nhỏ tuổi nên Lục Văn Tây cảm thấy Hứa Trần vẫn còn là con nít, la bàn kia cũng bị nhận định là đồ chơi.

Kết quả, không bao lâu sau Hứa Trần từ trong túi xách của mình lôi ra vài thứ, xích sắt cũng quấn vào cổ tay.

Lục Văn Tây sợ hết hồn, vội vàng hỏi: "Có ác linh à? !"

"Ừm."

"Em muốn đi xử lý ác linh à?"

"Ừm."

"Cần anh theo giúp em không?"

"Thêm phiền?"

"Không phải, anh có thể thấy nó ở đâu."

"Không cần, anh đi thì hơn phân nửa là bị bắt làm con tin."

Lục Văn Tây im lặng, do dự một chút mới nói: "Vậy em cẩn thận một chút, đừng lạc đường, nếu thật sự bị lạc không tìm về được thì cứ dùng wechat gửi vị trí cho anh, anh có thể tới tìm em."

Hứa Trần đang chỉnh sửa dây chuyện chỉ tùy ý gật đầu một cái, đối với cậu xử lý ác linh dễ dàng như đồ tể giết heo vậy, chẳng qua là hoàn thành công việc của mình mà thôi.

Kết quả, Lục Văn Tây vẫn đi tới bên cạnh Hứa Trần, thành khẩn nói: "Sau khi làm xong nhớ gọi điện cho anh, đừng để anh ở đây phải nơm nớp lo sợ."

Hứa Trần không kiềm được sửng sốt.

Tự lập lâu như vậy vẫn luôn một thân một mình vượt qua khó khăn, chết thì chết, bị thương thì bị thương, từ sau khi cha mẹ chết đi, Hứa Trần đã không còn để ý đến những điều này. Đã lâu rồi cậu chưa được cảm nhận cảm giác được người khác lo lắng.

Hiện giờ… rốt cuộc có người để ý tới sự sống chết của cậu sao?

Hứa Trần sửng sốt một lúc lâu cũng không trả lời, chỉ trầm mặc đi tới chỗ túi xách cầm lấy di động của mình rồi quay đầu bỏ đi, một câu cũng không nói.

Nhìn Hứa Trần rời đi, trong lòng Lục Văn Tây có chút không thoải mái.

Anh đang nghĩ, nếu hiện giờ Tô Lâm công kích mình rồi bỏ đi, liệu mình có để Hứa Trần truy đuổi hay không? Có lẽ là không đi, anh sợ Hứa Trần gặp nguy hiểm.

Chỉ mới mấy ngày mà thôi.

Một người vốn không hề tin tưởng chuyện vừa gặp đã yêu, sau khi được Hứa Trần cứu hai lần liền thích đối phương. Chẳng lẽ vì anh tìm được cảm giác an toàn từ người Hứa Trần?

Mặc kệ, thích chính là thích, tìm tòi nghiên cứu kĩ như vậy để làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!