Bị hôn, Hứa Trần sửng sốt một chút, không kịp phản ứng nên cứng ngắc bị Lục Văn Tây ôm.
Đầu óc nháy mắt chập mạch, không thể suy nghĩ.
Chiều cao của hai người khá tương đối, dáng người cũng không sai biệt, ôm như vậy rất hòa hợp, nhất là vòng theo Hứa Trần, ôm đặc biệt thoải mái.
Hết thảy thực vừa vặn phù hợp.
Lục Văn Tây thực sự rất yêu thích.
Ngay lúc này có người tới gõ cửa.
Đột nhiên bị quấy rầy, Lục Văn Tây có chút không vui, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Ai?"
"Chúng tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, thưa ngài, bồn tắm phòng này bị hư, ngài có muốn đổi phòng khác không ạ?" Nhân viên phục vụ ở bên ngoài thực khách khí hỏi.
Lúc này Lục Văn Tây mới nhớ với vụ bể bồn tắm, do dự một chút rồi nói: "Chốc nữa tôi sẽ bảo trợ lý liên hệ."
Nhân viên khách sạn tựa hồ cũng biết vị khách bên trong là nghệ sĩ nên không dây dư nhiều, sau khi đáp lại một tiếng liền rời đi.
Lục Văn Tây buông Hứa Trần, từ trong túi lôi di động ra gửi tin cho Lâm Hiểu, để cô đi làm thủ tục đổi phòng rồi lên phụ dọn đồ.
Hứa Trần xoay người lại nhìn Lục Văn Tây, vẫn là biểu tình nhàn nhạt thường ngày.
Lục Văn Tây gửi tin xong thì ngẩng đầu lên thản nhiên đối mặt với Hứa Trần, sau đó cười nói: "Chúng ta đổi phòng khác."
"Chúng ta trò chuyện một chút đi." Hứa Trần cảm thấy mình nên nói rõ với Lục Văn Tây, nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng lúc chỉ càng tệ hơn mà thôi.
"Ừm, được, vừa vặn anh cũng có chuyện muốn hỏi mà hôm qua quên mất." Lục Văn Tây lập tức đáp ứng.
Kết quả hai người còn chưa bắt đầu nói chuyện thì Lâm Hiểu đã tới cửa nói chuyện với nhân viên phục vụ một hồi, sau đó trực tiếp gõ cửa: "Lão đại, mở cửa."
Lục Văn Tây mở cửa, Lâm Hiểu đưa thẻ phòng cho Lục Văn Tây: "Phòng mới đây, rất lãng mạn."
Anh nhận lấy, thuận tay cầm vài thứ rồi ra khỏi phòng đi về phía cầu thang. Tập trung tinh lực một chút thì Lục Văn Tây có thể dễ dàng phát hiện ngoài hành lang có vài bóng người mai phục, thật ra thì không cần xác nhận anh cũng đoán được, không phải fan cuồng thì chính là đám paparazzi.
Có lúc người phát hiện ra tình cảm của nghệ sĩ không phải paparzzi mà là fan cuồng. Fan cuồng vĩnh viễn là sự tồn tại còn ưu phiền hơn đám paparazzi đối với nghệ sĩ, thực sự là giận mà không dám nói gì, nói hơi quá một chút thì sẽ tổn thương những người ái mộ khác.
Lục Văn Tây do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi về phía thang máy bên kia.
Lầu năm là phòng tổng thống cùng phòng hai người, so với phòng của đoàn phim đặt trước đó tốt hơn rất nhiều.
Tiền phòng là tự chi, Lâm Hiểu biết tính Lục Văn Tây vì thế buổi sáng vừa tới đã trực tiếp đặt sẵn phòng tốt hơn, hơn nữa còn bảo phục vụ chuẩn bị sẵn đồ dùng vệ sinh.
Tiến vào phòng, Lục Văn Tây ngồi trên ghế sô pha lướt weibo, wechat một lúc thì nhận được tin của Hàn Phạm Mih: Có fan hâm mộ chụp được hình thân mật của cậu với trợ lý mới, cũng may hình trợ lý nhìn khá mờ, bằng không cậu cứ chờ mà lên tít đi.
Lục Văn Tây căn bản không chú ý, chỉ gõ chữ hỏi: Xử lý xong rồi à?
Trên weibo căn bản không thấy chút tin tức, xem ra Hàn Phạm Minh đã bóp chết tin từ trước rồi chạy tới kể công, thuận tiện nhắc nhở anh thu liễm một chút.
Hàn Phạm Minh: Cứ coi là vậy đi.
Lục Văn Tây: Là sao?
Hàn Phạm Minh: Cỏ dại không thể diệt tận gốc, gió xuân tới lại nhoi lên thôi.
Lục Văn Tây: Dẫn dắt tôi lâu như vậy, lần đầu tiên giúp tôi xử lý tin tức phương diện này, có kích thích không? Có kích động không?
Hàn Phạm Minh trực tiếp gửi qua tin tức bằng giọng nói, Lục Văn Tây hoàn toàn không muốn xe, chỉ cần tưởng tượng cũng biết sẽ không ôn nhu chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!