Chương 30: ♦ Liêu Liêu Liêu

Hứa Trần rửa mặt xong, vừa mới nằm lên giường thì Lục Văn Tây đã lăn qua ôm chầm lấy người Hứa Trần, nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không để ý tới biểu tình mất tự nhiên của Hứa Trần.

Tư thế ngủ thân mật như vậy làm Hứa Trần có chút không thoải mái, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, có lẽ vì bị Lục Văn Tây tẩy não thành công nên cũng không giãy dụa, nhắm mắt lại cố ép mình chìm vào giấc ngủ.

Hai người không nói gì, thế nhưng tư thế ngủ thì lại ăn ý vô cùng.

Lục Văn Tây được một tấc lại muốn tiến một thước.

Hứa Trần dung túng thỏa hiệp.

Lục Văn Tây thuận thế áp tai lên người Hứa Trần, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của cậu. Hiển nhiên, tim Hứa Trần đập rất nhanh, nhóc con này không phải không động tâm mà chẳng qua cố nhẫn nại mà thoi.

Kìm lòng không được, Lục Văn Tây nhếch môi, cảm thấy thực vui vẻ, hóa ra chỉ cần lắng nghe tiếng tim đập của Hứa Trần anh đã cảm thất ngọt như vậy, cứ hệt như có một chú gấu Pooh vừa đánh vỡ một bình mật trong tim anh.

"Ngủ ngon, đại bảo bối." Lục Văn Tây cố ý khoe khoang âm thanh dễ nghe của mình.

"Đừng gọi bậy." Hứa Trần lập tức trả lời, đặc biệt nghiêm túc.

"Ngủ ngon, đầu gỗ."

"Ngủ ngon." Xưng hô đầu gỗ làm Hứa Trần cảm thấy thoải mái hơn là đại bảo bối.

Lục Văn Tây đã mệt mỏi suốt cả ngày, có thể xem là bị huấn luyện cường độ cao, không bao lâu liền ngủ say.

Tâm Hứa Trần loạn như ma, tư thế cứng ngắc, tự nhiên lại là một đêm mất ngủ, nhịn không được nhìn qua Lục Văn Tây. Trên trán Lục Văn Tây có vết thương, cậu đã sớm chú ý, bất quá miệng vết thương đã trải qua xử lý nên cậu cũng không hỏi tới, cảm thấy làm vậy có chút làm bộ làm tịch.

Bất quá hiện giờ xem ra, lúc bị đụng trúng hẳn là rất đau, cả vùng da xung quanh đều sưng đỏ.

Chú ý lúc ngủ Lục Văn Tây có hơi nhíu mày, Hứa Trần hoài nghi vết thương trên trán Lục Văn Tây lại đau, vì thế lập tức giúp anh thổi thổi một chút. Phần tóc mái Lục Văn Tây bị thổi bay lên quẹt lên môi Hứa Trần, ngứa ngứa, Hứa Trần mới dừng lại.

Lúc này, Lục Văn Tây điểu chỉnh tư thế thoải mái hơn, cánh tay đang ôm Hứa Trần cũng dời đi.

Hứa Trần cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục nhìn Lục Văn Tây.

Sau khi trở lại, tử khí trên người Lục Văn Tây đã nhạt đi không ít.

Lúc này Lục Văn Tây hơi ngửa đầu lộ ra chiếc cằm nhọn, đường cong hầu kết dưới ánh trăng chiếu rọi thực lưu sướng sáng bóng. Tầm mắt đảo qua liền thấy Lục Văn Tây không cài hết nút áo nên lộ ra một phần bả vai cùng xương quai xanh, rõ ràng là thân thể nam giới khỏe mạnh nhưng da dẻ lại rất nhẵn nhụi, phần bả vai cũng không có nhiều cơ bắp nên xương quai xanh càng lộ rõ hơn.

Ánh mắt Hứa Trần đảo quanh phần sườn mặt, cổ, bả vai, xương quai xanh của Lục Văn Tây vài vòng mới miễn cưỡng áp chế chính mình thu hồi tầm mắt.

Bộ dáng Lục Văn Tây rất dễ nhìn, Hứa Trần thừa nhận.

Tuy tính cách Lục Văn Tây có chút tùy tiện, đôi khi lại nóng nảy, thế nhưng chung quy vẫn không đến mức làm người ta chán ghét.

Thế nhưng vậy thì sao chứ?

Mệnh định của cậu là vô tình vô ái, cho nên cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không ổn.

Cậu nên khắc chế hơn, bảo trì khoảng cách, cậu là người đoạn tụ, Lục Văn Tây cũng vậy, nên cẩn thận một chút mới đúng, cứ thân mật như vậy, sau này kết hôn Lục Văn Tây làm sao công đạo với chồng mình?

Làm một nam nhân, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cậu hiểu rất rõ.

Sau khi tự kiểm điểm chính mình, Hứa Trần quyết định ngài mai sẽ nói rõ với Lục Văn Tây.

Người nằm bên cạnh lại bắt đầu lẩm bẩm, tựa hồ đang chửi người, phỏng chừng là bị âm thanh cổ nhạc bên ngoài làm ồn, Hứa Trần nghĩ nghĩ một lúc. Nếu đã quyết định thì nên tuân thủ, đã quyết định ngày mai sẽ nói rõ ràng với Lục Văn Tây, hôm nay cứ thôi vậy.

Vì thế Hứa Trần vươn tay cẩn thận kéo tay Lục Văn Tây lên người mình, trở lại tư thế ôm lấy mình vừa nãy.

Lúc này, Lục Văn Tây liền tốt hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!