Chương 23: ♦ Triệt Lông

Lâm Hiểu ngồi phía sau mở túi phát thức ăn, vừa liếc mắt một cái thì không khỏi khựng lại, cầm cái ly giữ nhiệt giơ lên: "Lão đại, cái này là của anh hay của Tiểu Trần Trần vậy?"

Hứa Trần quay đầu nhìn qua, lập tức nhận lấy: "Là ly uống nước của anh ấy."

Nhìn cái ly màu sắc sắc sỡ đó, tâm tình Lục Văn Tây thực phức tạp, cảm thấy bức hình trên ly hình có chút phá hỏng hình tượng, may mà Hứa Trần không mua hình búp bê babi, bằng không anh nhất định sẽ đánh người.

"Tiểu Trần Trần mua à?" Lâm Hiểu nhịn không được hỏi, khóe miệng còn mang theo ý cười, phỏng chừng đang cười nhạo phẩm vị thẳng nam của Hứa Trần.

Lục Văn Tây nhích tới bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở Hứa Trần: "Tạo hình của anh đều do Lâm Hiểu phụ trách, nếu em nói cái ly này mua theo phong cách ăn mặc của anh, cô ấy sẽ xé nát em ra thành mảnh nhỏ rồi uy gà đấy, đừng xem thường sức chiến đấu của cô ấy."

Nghe vậy, Hứa Trần liền tùy tiện ừm một tiếng. Thông minh tránh được kiếp nạn.

"Mấy việc dạo phố mua đồ nặng nhọc này cứ giao cho nữ giới tụi chị, nam giới chỉ cần phụ trách ra ngoài kiếm tiền là được rồi." Lâm Hiểu nói, vô cùng tiếc hận với phẩm vị của Hứa Trần.

Bất quá hai cô gái rất nhanh liền bắt đầu trò chuyện, dần dần chuyển qua chủ đề Hứa Trần thích mấy thứ có hình chuột Mickey linh tinh làm Lục Văn Tây nhịn không được cười trộm, nói không chừng sắp tới Lâm Hiểu sẽ mua quần áo có hình chuột Mickey cho Hứa Trần, nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị.

Máy bay cất cánh, mọi người đều tắt thiết bị thông tin, điện thoại của Hứa Trần là Lục Văn Tây tắt giúp.

Ngồi trên máy bay, bởi vì mọi người đều dư thừa tinh lực nên cũng không ngồi nghỉ mà bắt đầu tám chuyện: "Em hỏi bạn rồi, tổ tiết mục này chỉ cho phép đi theo hai người, em với anh Lưu đi theo anh, Tiểu Trần Trần không đủ kinh nghiệm, khẳng định không theo kịp, rất dễ bị tuột lại phía sau, với lại còn là người mới, dễ bị bắt nạt lắm."

"Cho hai người đi theo là tốt lắm rồi, có vài tổ kinh phí hữu hạn, không cho trợ lý đi theo luôn a." Tạ Khả nói.

"Lão đại, cho dù phải đạp xe đạp đuổi theo xe của anh cũng tuyệt đối không để tạo hình của anh xuất hiện chút sai lầm nào đâu, bằng không sẽ phá vỡ chiêu bài của em a!" Lâm Hiểu thực nhiệt tình nói, cánh tay mảnh khảnh vỗ vỗ thực khí phách.

"Em thành công được lão đại tán thưởng." Lục Văn Tây khen ngợi.

Lâm Hiểu vui sướng.

Lục Văn Tây thuận thế nghiêng người qua giúp Hứa Trần cài dây an toàn.

Hứa Trần vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lấy lại tinh thần nhìn qua thì Lục Văn Tây đã tiếp tục tám chuyện với những người khác, Hứa Trần chỉ nhìn thấy gáy cổ của Lục Văn Tây, da thịt trắng nõn, tóc đen mướt, vành tai như ẩn như hiện, sợi tóc thoạt nhìn cũng thực mềm mại.

Rõ ràng tóc đen nhìn rất nhu thuận, sao lại phải muộn thành màu hồng phấn như lông gà chứ?

Hứa Trần có chút khó hiểu.

Rất nhanh, Hứa Trần không chú ý Lục Văn Tây nữa, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên ngồi máy bay nên có cảm giác rất mới lạ.

Tới H thị, bọn họ liền tới khách sạn mà tổ tiết mục sắp xếp.

Bọn họ tới khá sớm, cộng thêm Lục Văn Tây đột nhiên nhận làm khác mời, lại còn bay bằng máy bay riêng, tin tức không bị lộ ra ngoài, fan có mặt cũng không nhiều, chủ yếu đều giơ bảng tên Du Ngạn. Nhóm người an toàn tiến vào trong, quá trình có thể coi là thuận lợi.

Lục Văn Tây được xếp vào ở lầu năm, phọng thuộc dạng sang trọng, mấy người còn lại ở lầu hai, là phòng bình dân, Lâm Hiểu cùng Tạ Khả một phòng, anh Lưu cùng Hứa Trần một phòng.

Sau khi Lục Văn Tây vào phòng, còn chưa kịp ngồi ổn, Lâm Hiểu đã bắt đầu giúp Lục Văn Tây chỉnh trang.

"Ngày mai mới chụp hình." Lục Văn Tây nhịn không được nhắc nhở.

"Nói không chừng tối nay sẽ cùng ăn tối hoặc sẽ có tiết mục nhỏ tập kích nửa đêm này nọ, nếu vậy thì hình tượng của anh bị hủy là cái chắc, em cũng đâu phải chưa thấy qua kiểu tóc lúc mới ngủ dậy của anh a." Lâm Hiểu vừa nói vừa chỉnh sửa kiểu tóc Lục Văn Tây: "Em sẽ bôi sáp lên tóc, tối nay anh đừng tắm."

Lục Văn Tây có chút bất đắc dĩ, ở trong phòng đợi một hồi thì đột nhiên nhận được tin wechat, Tạ Khả đưa điện thoại qua, nói: "Là Du Ngạn."

Lục Văn Tây nhận lấy di động, đọc tin: tới rồi à?

Lục Văn Tây: ừm.

Du Ngạn: cùng ăn bữa tối không?

Lục Văn Tây: không muốn ăn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!