Chương 19: ♦ Ảnh Đế

Hứa Trần đổi giày đi vào nhà, nhìn mấy thứ trong nồi có ghi tên cùng ngày mất của Đặng Huyên Hàm thì hiểu ra: "Mấy thứ này không thể giúp chị ta cầm máu đâu."

"Kia phải làm thế nào?" Lục Văn Tây lập tức hỏi.

"Bây giờ cho dù có chảy máu thì chị ta cũng không cảm thấy đau, sao lại phải để ý như vậy?"

"Dù sao cũng là con gái, để ý tới diện mạo a!" Lục Văn Tây đáp.

Đặng Huyên Hàm đứng ở bên cạnh, nghe vậy liền bật ngón cái với Lục Văn Tây: "Tôi thích cách gọi này."

Lục Văn Tây mỉm cười đáp lại, anh vẫn luôn khách khí với nữ giới, tựa hồ là theo bản năng chiếu cố họ.

Hứa Trần tựa hồ không hiểu lắm, bất quá vẫn từ túi tiền lấy ra một lá bùa trống đưa cho Lục Văn Tây: "Đốt đi, sau đó bảo chị ta tự dán lên cổ tay."

Lục Văn Tây nhận bùa hỏi: "Không cần ghi gì cả à?"

"Lười." Hứa Trần mới không rảnh mà giúp một quỷ hồn sửa sang lại dung nhan.

"Có lưu lại vết sẹo không?"

"Phải luôn dán." Nếu lấy ra thì nó sẽ tiếp tục chảy máu.

Lục Văn Tây cầm lá bùa nhìn Đặng Huyên Hàm, thấy Đặng Huyên Hàm gật đầu mới ném vào nồi đốt.

Hứa Trần bất đồng với Doãn Hàm Vi cùng Lâm Hiểu, thứ mua về không phải thức ăn được chế biến sẵn mà là nguyên liệu, sau khi về nhà sẽ tự nấu nướng.

Trong nhà không có nồi cơm điện nên Hứa Trần cũng không mua gạo, cậu bắt đầu làm bánh, là loại bánh mỏng, sau khi làm xong có thể cuộn thức ăn chấm với tương, hương vị cũng không tệ lắm.

Hứa Trần làm rất thuần thục, hiển nhiên là thường xuyên làm việc này, Lục Văn Tây chạy vào nhìn một lúc thì nhịn không được hỏi: "Lúc ở trên núi, ngươi hay ăn mấy món này à?"

"Ừm, khá đơn giản."

"Khó trách lần trước anh mua nhiều món KFC như vậy mà em ăn hết sạch."

Hứa Trần mím môi, thâm trầm một hồi mới nói: "Chỉ là không muốn lãng phí."

"Kỳ thực là thích ăn đi?" Lục Văn Tây cố ý trêu Hứa Trần, anh cảm thấy thiếu niên này rõ ràng rất đáng yêu nhưng lại cố ý giả vờ thâm trầm.

"…"

"Đứa nhỏ này thật là, nói là thứ không dinh dưỡng nhưng lại ăn hết sạch."

"…" Hứa Trần tiếp tục làm bánh, bất quá lỗ tai có chút đỏ ửng.

Lục Văn Tây cảm thấy thú vị, liền nâng tay chọt chọt gương mặt nghiêm nghị của Hứa Trần, thật không ngờ xúc cảm cũng không tệ nên lại chọt thêm vài cái, bất quá bị Hứa Trần tránh né.

Đặng Huyên Hàm cũng tiến vào, đánh giá Hứa Trần một vòng, sau đó chỉ cổ tay Hứa Trần: "Cả hai bên cổ tay đều có vết thương, thoạt nhìn đã bị cắt rất nhiều lần, bộ dáng dễ nhìn như vậy nhưng lại có sở thích tự hại mình à?"

Trước giờ khi nhìn Hứa Trần, lực chú ý của Lục Văn Tây vẫn luôn nằm ở mặt hoặc dáng người, vẫn không chú ý tới cổ tay, chỉ có đêm qua là vô tình chạm trúng. Hiện giờ nhìn Hứa Trần làm bánh để lộ vết thương trên cổ tay thì nhịn không được nhíu mày.

Miệng vết thương rất nhiều, nếu chỉ cắt có một lần thì phỏng chừng phần da ở cổ tay sẽ bị rách nhưng sẽ lành lại hẳn, sẽ không mở rộng đến vậy.

Này chỉ có một khả năng, miệng vết thương được tạo thành từ nhiều lần cắt.

Miệng vết thương vừa khép lại không bao lâu lại bị cắt thêm một vết, thoạt nhìn không giống tự sát, càng giống như lấy máu hơn.

Nhớ tới thể chất đặc biệt thu hút muỗi của Hứa Trần, lẽ nào máu Hứa Trần có năng lực đặc biệt gì đó?

Như vậy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!