[Cáo] Ly Tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc do Khuất Nguyên sáng tác. Bài thơ dài 370 câu miêu tả về tâm sự của ông.
******
Lục Văn Tây đột nhiên có cảm giác thông suốt, cảm thấy ý nghĩ này rất có lý, liền bảo Hứa Trần tắt máy tính.
Lúc rời khỏi nhà Đặng Huyên Hàm, Lục Văn Tây nói với Hứa Trần: "Cậu ra giá cái vòng cổ này đi, anh mua."
"Không có khả năng bán cho anh." Hứa Trần lập tức từ chối.
"Cậu cứ ra giá đi, chỉ cần không thái quá anh sẽ mua ngay, anh nói thật đó, thứ này rất hợp với những người làm minh tinh như anh, ẩn thân rồi sẽ không bị chụp ảnh, có thể làm rất nhiều việc không thể."
"Thật sự không thể bán, bằng không bị trưởng bối biết, họ sẽ dùng tỏa hồn tỏa khóa tôi lại lôi về núi."
"Cậu không nói là được mà?"
Hứa Trần không trả lời, trực tiếp đưa tay muốn lấy lại vòng cổ của Lục Văn Tây, lập tức bị Lục Văn Tây nhanh nhẹn né tránh, đồng thời cò kè mặc cả: "Anh thuê! Anh thuê được không? Một ngày bao nhiêu tiền, em ra giá đi!"
"Không được."
"Một ngày hai ngàn được không? Cho anh thuê mười ngày là bằng tiền lương cả tháng của người ta rồi."
"Thật sự không phải vấn đề tiền bạc."
"Không thì khoảng thời gian cho thuê cậu cứ đi theo giám sát, anh khẳng định không làm chuyện xấu."
"Tôi phải đi học."
Lục Văn Tây nắm chặt vòng cổ cơ hồ sắp bật khóc tới nơi, bình thường diễn cảnh khóc cũng không chân thật được vậy: "Anh thực sự cảm thấy cái này tốt nên mới muốn dùng vài ngày, thật sự không phải muốn làm chuyện xấu."
"Anh muốn làm gì?"
"Thể nghiệm cuộc sống."
"…"
"Chính là… ẩn thân lén vào cục cảnh sát vài ngày, xem hoạt động thực tế của bọn họ, qua vài ngày nữa anh phải đi thử kính, đóng vai một cảnh sát, rất quan trọng." Lục Văn Tây thực nghiêm túc nói: "Không tin thì cậu cứ xem thử kịch bản của anh."
"Vòng cổ không thể cho anh mượn." Hứa Trần vẫn kiên quyết.
"Thật sự, chỉ vài ngày thôi." Lục Văn Tây thân là nam nhi một mét tám cư nhiên mím môi làm nũng.
"Tôi có thể cho anh dùng bùa, nó cũng có hiệu quả ẩn thân."
"Cũng được, dùng thế nào, giống cái cậu thổi một hơi liền cháy à?"
"Không phải, trước khi dùng ngâm bùa vào nước một khắc, sau đó uống."
Lục Văn Tây lập tức làm ra biểu tình nuốt phải ruồi, cảm thấy phương pháp này có chút ghê tởm, nào ngờ Hứa Trần còn bổ sung: "Hơn nữa chỉ có thể ẩn thân sáu tiếng, vượt quá thời gian sẽ bị lộ nguyên hình."
Nghĩ tới tình cảnh mình đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị trong cục cảnh sát, chắc chắn lại giật tít, bất quá không còn cách nào, chỉ đành gật đầu: "Được rồi."
"Một lá hai ngàn."
"…" Đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy tên nhóc Hứa Trần này không ngốc chút nào, đặc biệt là về phương diện tiền bạc, rất tinh ranh.
Bất quá, anh vẫn gật đầu đồng ý.
Tuy bị tính kế nhưng Lục Văn Tây trước giờ vẫn luôn "coi tiền như rác" vẫn thực vui vẻ, cứ như một đứa ngốc vừa ca hát vừa trở về nhà. Mới vừa tiến vào cửa, Hứa Trần liền túm áo Lục Văn Tây lột vòng cổ bỏ vào túi rồi quay về phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!