Chương 39: Thủy Hỏa giáng xuống tạo Tiên Thiên

Thiết Mộc Chiêm cùng đại yêu Ngạn thú nhanh chóng tới gần hồ.

Thật là đẹp! Thiết Mộc Chiêm nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống hai tầng lá sen cực lớn thì trong lòng tràn đầy sợ hãi và thán phục. Rồi càng xem thì trong lòng lại càng e dè.

Dù sao hắn cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, tuy chưa từng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được chỗ không thường của hai tầng lá sen.

Chủ nhân.

Đại yêu Ngạn thú vội nhìn về phía Thiết Mộc Chiêm. Làm sao bây giờ?

"Đừng nóng vội, nó đang ở trước mặt chúng ta, muốn trốn cũng không thoát được. Đầu tiên là thử tấn công hắn một lần!"

Thiết Mộc Chiêm dùng tâm linh trao đổi xòe tay ra dùng nguyên lực của Tiên Thiên hút một tảng đá tới, rồi lập tức vung tay lên biến tảng đá thành một đường sáng bắn về hướng Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Mặc dù chỉ là tiện tay ném ra một tảng đá nhưng nhát đánh này đến cả chiến sĩ Cửu Nha cũng phải chết.

Xoạt!

Tảng đá bay tới phạm vi chỗ Kỷ Ninh, khi tiến vào phạm vi hai tầng lá sen bao phủ thì khựng lại. Một lực lượng vô hình xoắn lại. Bùm, tảng đá kia liền biến thành bột phấn.

Đại yêu Ngạn thú và Thiết Mộc Chiêm thấy thế thì hơi căng thẳng, hai kẻ bọn họ đưa mắt liếc nhìn nhau. Dĩ nhiên là đều có chút nghi hoặc với hai tầng lá sen kia.

Ta cũng khó tin.

Thiết Mộc Chiêm hừ lạnh một tiếng, trên tay xuất hiện một cây trường tiên(roi dài)

Vù!

Thiết Mộc Chiêm quật trường tiên trong tay đi. Hắc Đằng trường tiên nhanh chóng dài ra quấn lấy một gốc cây đại thụ, mạnh mẽ phát lựa kéo lên! Ầm ầm... toàn bộ cây đại thụ cứng rắn bị nhổ lên kéo theo đầy bùn đất. Rồi lập tức Thiết Mộc Chiêm giơ roi lên.

Uỳnh... Cây đại thụ nặng tới mấy vạn cân liền ầm ầm bay tới hướng Kỷ Ninh đang ngồi. Khi cây đại thụ tiến vào hai tầng lá sen mờ mờ kia thì lập tức cành lá bắt đầu nát vụn. Thế nhưng cây đại thụ này ẩn chứa lực quá lớn làm cho hai tầng lá sen bắt đều cùng rung động.

Kỷ Ninh vốn đang khoanh chân tĩnh tọa cũng phải run người lên mở mắt ra.

Khi hắn vừa mở mắt ra thì thấy hai tầng lá sen cực lớn đang dần biến mất, chỉ còn một gốc cây to đùng đang bay tới. Ở xa xa, Thiết Mộc Chiêm cùng nam nhân đồ đen đang cười đầy vẻ gian ác nhìn về hướng này.

"Dám cắt đứt cơ duyên của ta!"

Kỷ Ninh nhìn thấy hai tầng lá sen cực lớn đang dần biến mất thì liền hiểu ra qua một đêm vừa rồi hắn đã có thu hoạch, cũng hiểu lúc trước ngộ đạo là trân quý đến cỡ nào. Nếu như không kẻ nào đến quấy rầy thì chính mình còn có thể cảm ngộ được lâu hơn nữa.

Không ngờ tới lại bị tên Thiết Mộc Chiêm đến quấy rối, cần phải biết ngộ đạo chỉ có thể ngộ không thể cầu. Bản thân hắn cũng không biết hàng chục thậm chí hàng trăm năm sau liệu có thể gặp được như lần này không nữa.

Đáng chết!

Kỷ Ninh đánh thẳng một quyền ra. Uỳnh... cây đại thụ đang bay tới liền gãy thành hai đoạn. Một đoạn thì bay xuống hồ nước làm hỏng vài cây hoa sen, một đoạn thì bay tới chỗ đám cây đại thụ khác rồi rơi xuống đất làm đất cát bay tung tóe.

Tên nhãi Kỷ tộc!

Thiết Mộc Chiêm nhe răng cười.

"Ngươi có chạy ra ngoài ngàn dặm núi rừng cũng bị ta đuổi tới! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!"

Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn hắn, bắt đầu thúc dục lực lượng của Thái Âm, Thái Dương chạy quanh cơ thể. Qua một đêm ngộ đạo hắn cuối cùng cũng từ cõi mịt mờ hiểu được chút 'Đạo', chỉ cần một chút này thôi cũng đã giúp hắn dùng 'Xích Minh Cửu Thiên đồ' đột phá Tiên Thiên.

Thế gian vạn vât đều không có hoàn toàn đối lập nhau. Giống như đêm tối cùng ban ngày, nhìn qua thì tưởng như đối lập nhưng trên thực tế chỉ là hai mặt khác nhau trên bầu trời mà thôi.

Giống như vậy, trước đây hai tầng lá sen thủy, hỏa. Chẳng những chúng không triệt tiêu lẫn nhau mà ngược lại còn trợ giúp lẫn nhau gia tăng sức mạnh.

Vì sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!