Trì Dữ cùng Cố Văn Triều nói chuyện một lát, rồi ngủ trưa cùng anh.
Cậu tỉnh lại thì Tống Hiểu đã đến.
Cố Văn Triều vẫn chưa tỉnh. Trì Dữ ngồi trên giường, một tay cầm điện thoại xem tình hình trên mạng, tay kia vẫn nắm tay Cố Văn Triều.
"Cố tổng thế nào rồi?" Tống Hiểu hỏi nhỏ.
Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều một cái, đáp: "Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
Cơ thể không có bệnh tật gì lớn, nhưng về mặt tâm lý có lẽ cần thời gian để điều chỉnh. Trì Dữ không nói cụ thể với cô.
Tống Hiểu gật đầu, khẽ nói: "Bên đoàn phim em đã phối hợp thời gian với đạo diễn rồi. Nhưng sau đó em còn công việc khác, nên nhiều nhất chỉ xin nghỉ được năm ngày. Sau đó phải đẩy nhanh tiến độ. Hơn nữa sau đó em cũng phải lo chuẩn bị hôn lễ mà, quay xong rồi rảnh vài ngày để điều chỉnh trạng thái."
Trì Dữ hiểu: "Được, vất vả cho chị rồi."
Tống Hiểu nhận được điện thoại của trợ lý tối qua đã tức tốc chạy đến. Sáng nay cô đến bệnh viện một chuyến, thấy Trì Dữ và Cố Văn Triều đang ngủ, cô bèn liên lạc với đoàn phim xử lý công việc.
"Khách sáo gì với chị."
Tống Hiểu nhìn Cố Văn Triều đang ngủ, nói thêm: "Em có xem tin tức trên mạng chưa? Có người tung đoạn video camera giám sát lúc hai người xảy ra chuyện ra ngoài, mọi người đều nói là cố ý đâm người."
Trì Dữ gật đầu, cậu vừa tỉnh dậy đã thấy.
Chuyện họ gặp nạn vẫn luôn nằm trên hot search. Hiện tại video giám sát được công bố, mọi người đều có thể thấy chiếc xe đó vốn đi ở làn đường ven đường, ở phía sau, tốc độ cũng khá chậm. Sau đó, khi Trì Dữ và Cố Văn Triều chuẩn bị băng qua đường, chiếc xe đó bỗng nhiên chuyển làn và tăng tốc lao về phía họ, vượt đèn đỏ nghênh ngang bỏ đi mà không hề dừng lại.
Nếu không phải Cố Văn Triều đẩy Trì Dữ ra, sau đó Tiêu Cường lại kéo Cố Văn Triều ra ngoài, hai người chắc chắn đã bị đâm trúng.
Đây rõ ràng là cố ý, hơn nữa tính chất cực kỳ ác liệt.
Sự việc này gây ảnh hưởng rất lớn. Các cư dân mạng lũ lượt bình luận trên Weibo của cảnh sát thành phố D, yêu cầu điều tra nghiêm khắc, nhanh chóng bắt hung thủ.
"Cứ giao cho cảnh sát đi, tin rằng họ sẽ sớm bắt được tên tài xế và làm rõ sự thật." Trì Dữ nói.
Tống Hiểu lo lắng: "Hai đứa phải cẩn thận."
"Biết rồi, chị yên tâm đi."
Tống Hiểu thở dài trong lòng, hai người này thật là lắm chông gai.
Cô nhìn hai bàn tay nắm chặt vào nhau, nói: "Chị nghe nói Cố tổng đã khôi phục ký ức?"
"Đúng vậy." Trì Dữ ngừng một chút, nhìn Cố Văn Triều, sờ sờ mặt anh, khẽ nói: "Nhưng em thà rằng anh ấy đừng bao giờ nhớ lại."
Tống Hiểu nghe vậy nhíu mày: "Sao lại thế?"
Trì Dữ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ nói: "Anh ấy hiện tại trạng thái thật không tốt, cần em luôn ở bên."
Tống Hiểu nhìn Cố Văn Triều. Trong ấn tượng của cô, Cố tổng là một doanh nhân trưởng thành, điềm tĩnh. Cô thực sự không hình dung được cái trạng thái mà Trì Dữ nói sẽ trông như thế nào.
Nhưng rất nhanh, cô đã thấy.
Cố Văn Triều tỉnh dậy, muốn đi vệ sinh, trực tiếp kéo Trì Dữ vào phòng vệ sinh cùng.
Tống Hiểu: "......"
Cô im lặng bước ra khỏi phòng bệnh, hỏi Tiêu Cường vừa đi đến cửa: "Cường ca, hai người họ đi vệ sinh cũng phải cùng nhau sao?"
Tiêu Cường nhìn vào bên trong, với khả năng quan sát phi thường của mình, anh ấy nói: "Cố tổng hiện tại có chút PTSD*."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!