Cố Văn Triều gửi cho Trì Dữ một địa chỉ, là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng ở Kinh thành, trang trí rất trang nhã.
Trì Dữ đến nơi, nhân viên phục vụ nói Cố Văn Triều đã đến.
Trì Dữ đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng ở tầng hai, nhìn thấy Cố Văn Triều, cười nói: "Ông xã, chờ lâu chưa?"
Cố Văn Triều chọn một phòng riêng nhỏ thích hợp cho hai đến bốn người ăn cơm, bàn là bàn dài, càng thuận tiện để nói chuyện.
Cửa sổ đối diện với sân vườn, tre xanh đứng thẳng, tĩnh lặng thanh u.
"Mới đến một lát," Thấy cậu đi vào, Cố Văn Triều đứng dậy đi qua kéo ghế cho cậu.
"Cảm ơn," Trì Dữ nhướng mày nhìn anh một cái, ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nơi này không gian thật không tệ."
"Nghe nói là mời kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế riêng," Cố Văn Triều ngồi xuống đối diện, đưa thực đơn cho cậu: "Bếp trưởng ở đây là đầu bếp năm sao, nấu ăn rất đặc sắc, hương vị cũng ngon, em xem em muốn ăn gì?"
Trì Dữ cũng không khách sáo với anh, nhận lấy lật xem, vừa hỏi Cố Văn Triều: "Đây là lần đầu em đến, có gì đặc biệt giới thiệu không?"
"Tôm hùm sốt tiêu đen và sườn bò nướng rất ngon, gà thui cọng đay cũng được." Cố Văn Triều nói.
"Vậy gọi ba món đó," Trì Dữ nói với nhân viên phục vụ, lại quay đầu nhìn về phía Cố Văn Triều: "Còn lại anh gọi đi."
Trì Dữ rất tin tưởng Cố Văn Triều, khẩu vị hai người họ khá giống nhau, thường thì Cố Văn Triều thấy ngon thì sẽ không sai.
Món mặn đã đủ, Cố Văn Triều lại gọi thêm một món rau và một món canh: "Gọi chút rượu không?"
"Em thì không vấn đề, buổi chiều anh đi làm không sao chứ?" Trì Dữ hỏi.
"Chỉ một chút không sao." Cố Văn Triều gọi hai ly rượu vang trắng, nhân viên phục vụ đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cố Văn Triều quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Trì Dữ đang nhìn chằm chằm mình, đuôi lông mày khẽ động đậy, hỏi: "Sao vậy?"
Trì Dữ khuỷu tay đặt trên bàn, hơi lại gần một chút, khóe môi khẽ nhếch, cười hỏi anh: "Hôm nay sao anh lại nghĩ đến việc mời em ăn cơm?"
"Ăn cơm còn cần lý do sao?" Cố Văn Triều nhìn vào mắt cậu, hỏi.
Trì Dữ cũng không né tránh, nhướng mày hỏi ngược lại: "Không cần à?"
Đôi mắt Trì Dữ rất sáng, như chứa đầy ánh sao, vẻ mặt tinh nghịch vô cùng sinh động.
Cố Văn Triều lẳng lặng nhìn vào mắt cậu, ngón tay hơi động đậy, suy tư hai giây, nói: "... Bởi vì món ăn ở nhà hàng này ngon, mà em, là một người tham ăn?"
Trì Dữ: "..."
Cố Văn Triều với vẻ mặt mang ý cười nhìn cậu: "Lý do này được không?"
"Không được," Trì Dữ lườm anh một cái, bất mãn nói: "Không có thành ý."
"Em muốn thành ý gì?" Cố Văn Triều nhướng mày, nói: "Hay là em dạy tôi đi?"
Chuyện tối hôm qua Cố Văn Triều muốn hôn mà không hôn được, sau đó hai người đều không nhắc đến, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, có một số chuyện trong lòng biết rõ cũng không cần chỉ rõ, họ có sự ăn ý này.
Trì Dữ hừ nhẹ một tiếng: "Như vậy sao được? Anh còn chưa nỗ lực tự mình tìm cách giải quyết, đã muốn trực tiếp lấy đáp án rồi à?"
Cố Văn Triều cong môi, gật đầu: "Đây không phải đang nỗ lực sao."
Trì Dữ nhìn mặt bàn, cong môi cười: "Được rồi, hôm nay cho anh thêm một điểm."
"Mới một điểm?" Cố Văn Triều hơi nhướng mày: "Nghiêm khắc vậy sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!